Chương 27

5.4K 372 21
                                    

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến thức dậy trong trạng thái mệt mỏi. Đầu anh nặng và đau nhứt như bị một tảng đá nặng đè lên. Cơ thể Tiêu Chiến đột nhiên cảm nhận được một hơi ấm truyền đến. Tiêu Chiến mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác. Vòng tay hắn đủ rộng để bao trọn lấy anh. Tiêu Chiến trong lòng thấy ấm áp vô cùng, anh khẽ cười, đưa tay lên sờ nhẹ lên đầu mũi hắn.

- Mới sáng ra mà anh đã không nhịn được muốn trêu chọc tôi sao? Bảo bảo!

Vương Nhất Bác dùng bàn tay to khoẻ của hắn nắm lấy tay anh, từ từ mở mắt. Trong hắn có vẻ hơi mệt mỏi. Cứ như ngủ chưa đủ giấc. Tiêu Chiến bị hắn bất ngờ nắm lấy tay có chút giật mình, gương mặt đột nhiên đỏ lên. Anh định rụt tay lại nhưng không được, càng cố Vương Nhất Bác lại càng dùng sức mạnh hơn. Rõ ràng là trong gương mặt vẫn còn mệt mỏi nhưng không hiểu sao sức lực lại dồi dào nhưng thế. Tiêu Chiến bị nắm bất giác kêu'

- Đau, Vương Nhất Bác!

Vương Nhất Bác nhìn anh cười, hắn nới lỏng tay. Tiêu Chiến còn chưa kịp rụt lại thì đã bị hắn vùng lên, dùng cả người nằm đè lên phía trên anh. Tiêu Chiến cực người muốn thoát ra nhưng bất thành liền nhìn hắn nói lớn:

- Này, Vương Nhất Bác. Mới sáng sớm cậu đã muốn làm gì thế hả?

Vương Nhất Bác nâng khoé miệng cười. Hắn kê sát đầu vào tay Tiêu Chiến thổi nhẹ rồi thì thầm:

- Làm chuyện tối qua chưa làm được!

- Cậu...còn phải đi làm đó, cậu thôi đi a...

Tiêu Chiến đỏ mặt, anh bị thổi vào tai làm cả người nóng hừng hực lên. Rõ ràng điều hoà vẫn bật suốt đêm mà sao lại nóng như thế? Vương Nhất Bác đúng là yêu nghiệt. Tiêu Chiến tối qua lúc đợi hắn tắm ra, anh chợt ngộ ra rằng buổi tối này không đơn giản như thế, vì thế nên mới nóc cạn ly rượu. Tiêu Chiến biết tửu lượng anh không được tốt, một ly đã gục nên cố tình tự chuốt say bản thân. Tiêu Chiến đối với loại chuyện kia vẫn chưa sẵn sàng. Trừ lần ngoài ý muốn lúc hắn bị bỏ thuốc đến nay chưa xảy ra chuyện đó lần nào. Nhưng tối hôm qua anh và hắn đã xác định quan hệ, cũng có nghĩa là những chuyện như thế sẽ xảy ra và sẽ thường xuyên xảy ra. Nghĩ tới thôi Tiêu Chiến cảm thấy eo mình có chút thốn. Nhiễm tưởng thoát được đêm qua anh sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị tinh thần, không ngờ mới sáng ra Vương Nhất Bác đã đem anh đặt bên dưới hắn.

Tiêu Chiến cố tìm lí do để dỗ ngọt hắn:

- Nhất Bác, bây giờ chúng ta về nhà chuẩn bị đồ đi làm đi được không a? Nếu đi trễ như thế không tốt lắm đâu.

- Không muốn!

Vương Nhất Bác lười biến nói,  ôm chật lấy người anh, hắn đưa mũi về phía cổ Tiêu Chiến hít một hơi thật dài như muốn thu hết hương thơm trên người anh vào hắn.

- Cậu không được như thế đâu a. Bây giờ chúng ta đi làm...tối...tối về tôi trả nợ chuyện tối qua cho cậu... được không?

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh một lúc rồi nói:

- Được...

Hắn ngồi dậy khỏi người anh, bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ