Chương 5

7.3K 453 23
                                    

Mùi hương nhè nhẹ đưa tới mũi Vương Nhất Bác làm cậu tỉnh giấc, ánh nắng từ ngoài hiên bắt đầu rọi vào phòng, hướng tới gương mặt cậu mà chiếu tới làm cậu bị loá mắt, theo phản xạ Vương Nhất Bác đưa tay lên cản ánh nắng. Cậu chống người ngồi dậy, theo thói quen với tay lên tìm điện thoại trên tủ đầu giường, tay bị đập vào tường khiến cậu giật bắn người tỉnh cả ngủ, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn, chợt nhớ ra đây là nhà của Tiêu Chiến.
Cùng lúc đó Tiêu Chiến bước vào,trên gương mặt nở một nụ cười thân thiện

- Vương tổng cậu tỉnh rồi à?

- À, Ừm _ Vương Nhất Bác tay cầm lấy bàn tay bị đập vào tường vẫn còn tê dại của mình.

Tiêu Chiến để ý thấy tay Vương Nhất Bác hơi đỏ, liền hỏi

- Cậu bị sao thế _ đi tới

- Tôi không sao, tôi vô ý va vào tường.

- Tôi lấy thuốc thoa cho cậu_ nói rồi Tiêu Chiến tiến lại phía tủ mở ra, tìm kím chai thuốc _ cậu là trẻ con 3 tuổi sao? Ngủ cũng để mình bị thương _ Tiêu Chiến vừa thoa thuốc giọng vừa trách móc

- Cũng không phải tôi muốn, tại tôi quên mình đang ở nhà anh_ Vương Nhất Bác nhìn xuống tay của mình đang được Tiêu Chiến nhẹ nhàng thoa thuốc.

- Được rồi Vương tổng, cậu đi rửa mặt xong rồi ra ăn sáng, đồ ăn tôi chuẩn bị xong rồi.

- Tay tôi vẫn còn đau, anh toa tí nữa đi _ủy khuất

- Vương tổng a, tôi nói cậu bây giờ thật giống một đứa trẻ _ bất lực

Sau 5 phút cứ thoa thoa thuốc, Tiêu Chiến bất lực

- Vương tổng đại nhân, đã đủ chưa? Thức ăn tôi nấu đã nguội lạnh mất rồi, chúng ta đi ăn thôi. Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu, Tiêu Chiến đứng lên bước ra trước, cậu ta lẽo đẽo theo sau. Đập vào mắt cậu ta là những món bắt mắt.

- Woa, bửa sáng mà anh cũng nấu hoành tráng vậy sao a

- Vì cậu đến đây làm khách nên tôi phải tiếp đãi chu đáo

Vương Nhất Bác không đợi được mà cầm đũa gấp miếng thịt hầm cho vào miệng, đôi mắt cậu ta bỗng sáng rực lên

- Thật ngon, không ngờ anh lại nấu ăn ngon như thế thư kí Tiêu(つ≧▽≦)つ

- Ở một mình thường nấu ăn nên tay nghề có chút khá _ khiêm tốn

- Tôi cũng ở một mình nhưng chỉ toàn ăn đồ hộp thôi

- Vậy sao?... cũng đúng. Vương tổng anh là chủ tịch của một công ty, bận nên không có thời gian nấu ăn là phải_ Tiêu Chiến ngạc nhiên nhưng cũng ngẫm nghĩ.

- Không phải đâu, tại lười.

- Ha (・∀・) _ Tiêu Chiến bị chọc cười

Vương Nhất Bác liên tục gấp thức ăn, nhìn cậu ta ăn cứ như bị bỏ đói nhiều ngày vậy, miệng vẫn không ngừng cảm thán, khen ngợi, thật giống một đứa trẻ, Tiêu Chiến bị cậu ta khen đến nở cả lỗ mũi, mỗi lần ngại là Tiêu Chiến không ngừng được cứ cười, lộ ra cặp răng thỏ đáng yêu vô đối.

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ