Chương 31

4.5K 324 10
                                    

Tiêu Chiến ở bên dưới hắn, ngắm nhìn gương mặt góc cạnh với ngũ quan sắc xảo đang toả ra một mùi giấm chua nồng nặc. Tiêu Chiến không nhịn được muốn cười, nói:

- Aydo, cậu là đang ghen sao hả Nhất Bác?

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn là đang nghiêm túc tra khảo anh, như thế nào lại khiến anh thấy buồn cười. Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn đôi môi căng mộng hồng hào của anh, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa nó, hỏi:

- Tối qua tôi chưa đủ làm anh thoả mãn sao, Tiêu Chiến? Nên anh mới tìm nam nhân khác, còn cười nói vui vẻ trên máy bay như thế, tôi đúng là đang ăn giấm rồi !!!

Tiêu Chiến nghe xong ngạc nhiên, liền hỏi lại:

- Thế ra cậu cùng lên chung chuyến bay với tôi luôn sao? Tên lương lẹo nhà cậu rõ ràng là muốn đi theo tôi lúc nãy tôi hỏi còn bảo là đi công tác, không thành thật chút nào.

- Thì sao? Tôi chỉ là muốn tạo bất ngờ cho anh. Không ngờ...Tiêu Chiến, anh còn khiến tôi bất ngờ hơn _ Vương Nhất Bác đấm mạnh vào đệm bên cạnh tai anh rồi quay mặt sang chỗ khác.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt ghen tuông của hắn cảm thấy có chút đáng yêu, giống như một đứa trẻ giận dỗi khi bị người khác lấy mất đồ chơi vậy. Tối qua hắn có đòi theo anh về nhà, anh cũng muốn đem hắn ra mắt với gia đình, nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi, mỗi năm chỉ có một dịp tết nên để hắn ở cùng gia đình mình thì vẫn hơn, không ngờ hắn vẫn cứ bướng bỉnh đi theo đến tận đây, còn hiểu lầm đến nỗi ăn giấm. Tiêu Chiến vội giải thích:

- Trác Nghiên chỉ là bạn thân từ nhỏ của tôi thôi, cậu ghen cái gì chứ. Tôi còn chưa phạt cậu tội không nghe lời bám theo như cái đuôi nhỏ đấy.

- Cái đuôi nhỏ sao? Tiêu Chiến, anh hôm nay còn ví tôi như cái đuôi sao? Cái đuôi thì đã sao? miễn...là được ở bên anh...dù anh có kêu là cún con tôi cũng chấp thuận để anh gọi.

Tiêu Chiến nghe xong bỗng chốc đỏ mặt. Vương Nhất Bác đúng là ma quỷ, không có lời nào là không dám nói ra, đã thế còn thính anh bất cứ lúc nào, bảo sao anh lại càng ngày càng không dứt ra được.

- Cậu thôi đi, mau ngồi dậy rồi xuống dưới ăn cơm, mẹ tôi đang chờ kìa.

Vương Nhất Bác như bỏ ngoài tai, ôm trầm lấy anh cuối mặt vào cổ mà hít như muốn thu liễm hết mùi trên cơ thể anh vào bên trong mình

- Để tôi ôm một lát, tôi vẫn chưa hết giận đâu.

- Hai...hai người...

Từ ngoài cửa, tiếng nói hốt hoảng cất lên làm cả hai giật mình quay sang, thì ra từ nãy đến giờ họ vẫn chưa đóng cửa phòng lại. Trác Nghiên với gương mặt ngạc nhiên đứng ở giữa cửa nhìn hai người họ đang nằm trên giường ôm lấy nhau. Cảnh tượng thật không thể diễn tả nỗi, Tiêu Chiến hốt hoảng đẩy nhanh Vương Nhất Bác ra bật người ngồi dậy. Miệng lấp ba lấp bấp:

- Tr...Trác Nghiên, sao...cậu lại qua đây

- À...Mẹ Tiêu kêu tôi lên bảo hai người xuống ăn cơm _ cảnh tượng này làm cho Trác Nghiên có chút đờ người.

Vương Nhất Bác chậm rãi bước xuống giường, tiến đến gần cửa:

- Cậu xuống dưới trước đi, chúng tôi sẽ xuống ngay_ hắn lạnh nhạt nhìn Trác Nghiên phun ra một cậu, không để cậu ta trả lời liền đóng sập cửa lại.

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ