Chương 6

6.7K 444 39
                                    

*Ring ring*
Trên màn hình điện thoại Vương Nhất Bác hiện lên dòng số lạ, gương mặt hắn hiện vẻ khó hiểu, đây là số riêng của hắn không phải số công việc nên không tùy tiện cho ai, số lạ này gọi tới số riêng của hắn không phải là lộn số chứ?

Chần chừ một lúc Vương Nhất Bác cũng quyết định nhấn nghe

- Alo

Đầu dây bên kia giọng của một cô gái nũng nịu pha lẫn chút vui mừng trả lời

- Vương tổng, là em đây

- Cô là ai ? _ Vương Nhất Bác tỏ vẻ khó hiểu, thêm phần khó chịu vì cô gái lạ này lại tra được số cá nhân của cậu

- Ơ? Vương tổng, tối qua chúng ta còn ăn cơm cùng nhau, anh quên em nhanh vậy sao a ??

- Là mẹ tôi đưa cô số điện thoại?

- Vâng, Vương tổng...tối qua chúng ta còn chưa làm thân với nhau sao anh lại bỏ về giữa chừng làm người ta buồn lắm biết không_ Du Mai ở đầu dây bên kia tuy rằng đang nói chuyện qua điện thoại nhưng cô ta vẫn có thể làm ra vẻ ủy khuất đáng thương.

Vương Nhất Bác không có kiên nhẫn với loại con gái thích làm nũng, hắn ta bỏ lại một câu rồi ngắt máy

- Tôi bận, không có việc gì tôi cúp máy đây.

*Tút tút tút*

Du Mai ở bên kia bị cúp máy giận đến run người. Cô ta nhìn trúng hắn, cố tiếp cận tạo sự thân thiết với mẹ của hắn chính là để hắn chú ý tới cô. Nhưng hắn lại chả thèm nhìn đến cô, trong bàn ăn thì cố làm ra vẻ như thân thiết với người con trai kia để chọc tức cô, nay lại cúp máy của cô.

- Vương Nhất Bác, anh chờ đó, tôi sẽ khiến anh phải là của tôi.

-----

Tiêu Chiến dọn xong hành lý, anh cũng không mang gì nhiều, chỉ có một vài bộ đồ ở nhà và vài bộ đồ mặc đi làm thêm một vài vật dụng cá nhân nên đồ đạc cũng không nhiều lắm, gói gọn trong chiếc vali nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh ra, bỏ điện thoại vào túi tiện thể cho tay vào túi quần đứng dậy khỏi sofa. "Chúng ta đi thôi". Vương Nhất Bác đi về phía cửa , phía sau Tiêu Chiến kéo theo chiếc vali lật đật theo sau, anh có vẻ luyến tiếc với căn phòng nhỏ của mình, mặc dù là phòng thuê nhưng nó khiến anh cảm thấy thoải mái. Anh khoá cửa cẩn thận rồi kéo theo chiếc vali nhẹ nhàng tiến về xe Vương Nhất Bác. Hắn đã ngồi sẵn trên xe đợi anh, thấy anh ra hắn đưa tay bấm nút điều khiển mui xe, Tiêu Chiến nhìn mui xe từ từ mở hiểu ý nên tiến đến bỏ vali vào, rồi nhanh chóng lên xe cùng hắn.

- Vương tổng, giờ chúng ta đi đâu

- Đến trường đua mô tô。◕‿◕。

- Hả??? Nhưng...tôi không biết điều khiển mô tô, làm sao...

- Tôi dạy anh! Rất dễ, không khó.

- Vâng _ Tiêu Chiến trong lòng có chút lo lắng, từ nhỏ anh sống ở nơi địa hình nhiều đồi núi nên cả xe đạp còn không biết chạy nói gì tới mô tô ಠ﹏ಠ

-----

Trước mắt Tiêu Chiến là một trường đua vô cùng rộng lớn, đây là lần đầu tiên anh đến nơi này, những chiếc mô tô chạy trong sân đua vượt nhanh qua mặt anh, tiếng mô tô cọ xát với tiếng gió, tuy đứng xa nhưng vẫn nghe được tiếng rít rít bên tai anh, có chút thích thú. Vương Nhất Bác trong bộ chiến y màu xanh lá và đen là chủ đạo bước đến bên cạnh anh

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ