Chương 11

5.6K 386 31
                                    

Thấm thoát thời gian Tiêu Chiến ở lại nhà Vương Nhất Bác cũng đã được hơn 3 tuần. Họ mỗi ngày ăn cùng nhau, cùng nhau đi làm, tối ngủ chung trên một chiếc giường, chủ nhật rãnh rỗi thì cùng nhau đi trượt ván, đến trường đua, đến bảo tàng...Thời gian họ ở bên nhau hầu như là 22/24 trừ lúc đi tắm. Tiêu Chiến cũng quen dần với công việc làm thư kí hiện tại, trở nên thành thục hơn. Nhất Bác thì được Tiêu Chiến dạy cho món bánh kép, món mì trộn....

Cũng đã lâu từ ngày nhận được cuộc điện thoại của Du Mai, Nhất Bác nghe xong liền cho vào danh sách đen, từ đó cậu và cô ta không có bất kì liên lạc nào, cậu cũng chả thèm để ý tới.

-------

Tại phòng làm việc, Vương Nhất Bác vừa hoàn thành xong bản dự án tiến trình khu đất phía Tây. Hắn định mở rộng thêm quy mô công ty của mình. Vừa đánh xong chữ cuối cùng trên màn hình máy tính, hắn đưa tay lên ve thái dương của mình, ngã về phía sau tựa lưng vào ghế tỏ vẻ mệt mỏi. Bên phía trái cửa phòng hắn có một tấm kính có thể nhìn ra phía ngoài, bên đó là bàn làm việc của Tiêu Chiến. Nhất Bác đưa mắt nhìn sang thấy anh đang cậm cuội kiểm tra tài liệu, làm việc vô cùng nghiêm túc có chút mê hoặc, hắn cứ thế ngẩn người nhìn anh. Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của hắn quay đầu sang, Vương Nhất Bác không vì thế mà chột dạ quay mặt sang chỗ khác, hắn nhìn anh nở nụ cười gian tà khiến Tiêu Chiến đỏ mặt quay sang hướng khác. Vương Nhất Bác khoái cười đắt ý, dường như trêu chọc anh khiến hắn quên mất đi mệt mỏi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác đưa tay vươn vai một cái định làm việc tiếp thì màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi của mẹ hắn gọi tới *Mama phiền phức đang gọi* Vương Nhất Bác nhìn 3s rồi nhắc  máy lên nghe

- Alo, mẹ!

- Bảo Bối, con không nhớ mẹ sao? Đã lâu thế mà không liên lạc gì với mẹ, cũng không tới thăm mẹ _ đầu dây bên kia Vương phu nhân có chút giận pha lẩn chút tuổi thân.

- Mẹ, không phải! Do dạo này công việc của con hơi nhiều nên không về thăm mẹ được. _ lén nhìn Tiêu Chiến.

- Aydo, cứ tưởng con quên sự tồn tại của người mẹ này rồi.

- Thôi nào Vương phu nhân, mẹ đừng mè nheo như thế nữa, cuối tuần con về thăm mẹ được không.

- Con nhớ nha! _ Vui mừng

- Vâng Vâng!

- Tối nay con có bận không, đi ăn tối với mẹ

- Mẹ lại dẫn con đi xem mắt à? _ chán nản

- Không có, không có... Chỉ hai mẹ con mình thôi, mẹ nhớ bảo bối của mẹ không được hả?

- Được rồi mẹ!!!

- À, không cần dẫn thư kí của con theo đâu.

- Tại sao vậy? _ Hắn thấy khó hiểu liền hỏi

- Hai mẹ con mình ăn cơm, con dắt theo người ngoài làm gì? Con không nghĩ cho mẹ cũng nghĩ cho cậu ta chứ! Nhất Bác a, cậu ta cũng có không gian riêng của bản thân mà.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong bụng nghĩ cũng đúng, từ lúc Tiêu Chiến làm thư kí kiêm bảo mẫu cho hắn, hầu hết thời gian đều dành hết cho hắn, không có thời gian riêng của bản thân mình. Hắn cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của anh.

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ