Chương 35

6.3K 295 23
                                    

4 tháng sau...

- Tiêu Chiến đâu? _ Vương Nhất Bác đứng ở ngoài cửa hét lớn.

- Cậu không được phép vào trong đâu Vương tổng a, mọi người mau phụ giúp tôi ngăn cậu ấy lại đi_ Ngô Lỗi, nhân viên ở phòng thư kí bất lực cản Vương Nhất Bác lại

- Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một cái thôi, chỉ một cái thôi cũng không được sao?_ Vương Nhất Bác cố gắng xong vào cửa như bị vài ba người ngăn lại, bất lực nói

- Không được a, Vương Nhất Bác cậu kiên nhẫn tí đi được không? Không phải lát nữa là được gặp anh ấy rồi sao?

- Đúng a, đúng a, cậu gắp gáp làm cái gì chứ.

- Là các người không hiểu_ vẫn cố chấp muốn vào.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở, thanh niên dáng người cao với bộ vest trắng bước ra, giọng ngọt ngào có pha chút cằn nhằn:

- Vương Nhất Bác, em quậy đủ chưa?

- Tiêu...Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác nhìn anh, nay trông anh đẹp đến lại thường, bộ vest màu trắng làm tôn rõ lên vòng 3 của Tiêu Chiến. Lông mày kẻ sắt lẽm, mắt phượng có đánh tí nhũ phấn lấp lánh, môi căng hồng hào do đánh son, thật khiến hắn không thể nhịn nỗi nữa. Vương Nhất Bác không dám càng quấy nữa, nở nụ cười, mặt có chút gian tà, nói:

- Hôm nay...anh trông đẹp lắm...

- Thế..thường ngày tôi không đẹp sao? _giọng nói có chút giận dỗi vô lí.

- Tất...tất nhiên là có rồi, anh lúc nào cũng đẹp hết. Tiêu Chiến của em là đẹp nhất.

Vương Nhất Bác khen lấy khen để khiến Tiêu Chiến ngượng muốn nổ tung lỗ mũi. Mọi người đứng xung quanh vô tình bị thồn cẩu lương không có cách nào phản kháng lại. Tiêu Chiến ngại đến đỏ cả tai liền giả bộ ho vài cái, nói:

- *Khụ khụ* Được... Được rồi, cái miệng dẻo của cậu đúng là... Chúng ta mau vào trong lễ đường thôi.

Vương Nhất Bác đưa tay ra, người hơi cuối xuống:

- Tuân lệnh lão bà đại nhân !

Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai quen thuộc được đàn bởi một nghệ sĩ piano nỗi tiếng, âm nhạc du dương vang lên khắp lễ đường. Cánh cửa lớn của nhà thờ mở ra, cặp đôi dần dần hiện lên, tiến vào trước sự chứng kiến của quan khách và gia đình. Hai người quay lại nhìn đối phương, khẽ cười hạnh phúc. Mẹ Tiêu cũng hạnh phúc đến mắt ngấn lệ. Mẹ Vương nhìn hai người họ trong lòng vừa có chút vui mừng, chút tội lỗi vì trước đây đã ngăn cản hai người họ, bây giờ bà đã hiểu, rằng đôi bên tự nguyện đến với nhau với có thể hạnh phúc được, không có cách nào cưỡng ép, càng không thể ngăn cấm hạnh phúc của người khác.

Lễ đường vang lên tiếng vỗ tay một lúc thì im bật, cha sứ bắt đầu hỏi những câu hỏi quen thuộc dành cho các cô dâu chú rể:

- Con có đồng ý lấy Vương Nhất Bác/ Tiêu Chiến làm chồng? Dù nghèo khổ hay sang giàu, xinh đẹp hay xấu xí, lúc ốm đau bệnh tật con vẫn nguyện ở bên cậu ấy chứ?

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ