Chương 19

5.6K 407 23
                                    

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngã người nằm trên đất, đầu đối nhau. Tiêu Chiến mắt lim dim, cơn gió nhẹ mát mẻ cộng thêm sự yên tĩnh làm cho anh có chút buồn ngủ. Vương Nhất Bác để tay làm gối đầu, mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Hắn cất tiếng hỏi:

- Tiêu Chiến, anh thích nơi này chứ? Nếu chúng ta xây một căn nhà cùng nhau sống ở đây...anh thấy sao?

Đợi mãi không thấy anh trả lời, hắn mới gọi:

- Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bật người dậy, quay đầu nhìn sang đã thấy anh vào giấc ngủ từ lúc nào. Hắn nâng miệng khẽ cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào và toát lên một chút ôn nhu.

------------

Sáng ngày hôm sau.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi thẳng vào khuôn mặt anh tú của Tiêu Chiến làm cho mặt anh sáng lên. Tiêu Chiến nhíu mài, đưa tay chặn nắng lại từ từ mở mắt. Anh ngạc nhiên vì trước mắt anh là căn phòng quen thuộc với tone màu trắng và xanh. Là phòng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bật người ngồi dậy trong đầu thầm nghĩ "mình về đây từ lúc nào? Không phải hôm qua ở trên thảo nguyên cùng Vương Nhất Bác hay sao?"

Còn chưa kịp định thần thì cửa phòng ngủ mở ra, Vương Nhất Bác bước vào, nhìn anh nở một nụ cười. Tiêu Chiến nhìn thấy hắn liền muốn hắn giải đáp thắc mắc liền hỏi:

- Hôm qua...

- Ờ, thấy anh ngủ quên, tôi sợ anh bị cảm lạnh nên đem anh về đây _Không để cho Tiêu Chiến hỏi hết câu, hắn cướp lời, nói.

- Cậu...cậu làm sao mang tôi về lại được?

- Bế a _ hắn vô tư trả lời.

- B...Bế? _ Tiêu Chiến hốt hoảng.

- Đúng. _ hắn khẳng định chắc nịch lại một lần nữa.

Tiêu Chiến nghe đến đây gương mặt đỏ bừng, hỏi tiếp:

- C...có nặng không?

- Không có.

Thấy Tiêu Chiến thay vì chửi mắng hắn như lúc trước lại trưng ra bộ mặt ngượng ngùng như thế Vương Nhất Bác thấy vui trong lòng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra cool guy, không quan tâm gì mấy, hắn ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói:

- Tiêu Chiến, anh không nhanh lên là trễ làm tôi sẽ trừ lương anh đó.

- A a a, tôi quên mất, tôi đi chuẩn bị _ Tiêu Chiến vò tóc, anh nhanh chóng đi xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác thấy anh như thế phì cười, trong bụng thầm nghĩ "đồ thỏ ngốc, không phải anh đã có được tôi rồi sao? Còn lo đến việc bị trừ lương làm gì, sau này tiền của tôi cũng là của anh" hắn tự nghĩ trong đầu rồi đứng đấy cười ngốc. Lúc này Tiêu Chiến cũng đã chuẩn bị xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của Vương Nhất Bác có chút khó hiểu, anh tiến lại gần hắn, đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt hắn. Vương Nhất Bác lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Tiêu Chiến giật bắn mình, liền hỏi:

- Anh...anh đứng đây từ lúc nào thế?

Tiêu Chiến phì cười

- Cậu nghĩ gì mà mặt ngốc ra luôn thế, tôi tiến lại gần còn không hay.

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ