Sáng sớm thứ hai, cô vừa đến cổng trường, liền nhìn thấy Tập Nhất Phi đang cúi đầu, gương mặt của hắn có chút xanh tím, thần sắc cũng tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Tô Hữu Điềm dừng lại, cô cúi đầu, vội vàng đi qua.
Nhưng Tập Nhất Phi tinh mắt, liếc một cái liền thấy cô:
"Thịnh Hạ!"
Tô Hữu Điềm nhanh chóng bước qua.
Mày của Tập Nhất Phi nhăn lại, một bước bằng ba đi đến giữ chặt tay cô.
Cả người Tô Hữu Điềm nổi da gà, hất tay hắn ra: "Anh đang làm gì thế!"
Tập Nhất Phi không chút nào để ý cười: "Thật xin lỗi, là anh đường đột. Anh chỉ muồn nói với em một vài lời."
Tô Hữu Điềm nắm chặt quai đeo cặp sách: "Tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả."
Tay Tập Nhất Phi đút túi, cười nói: "Mấy ngày không thấy, tính công kích của em đã mạnh lên như vậy rồi, làm sao, bạn trai nói cái gì với em à?"
Tô Hữu Điềm quay đầu muốn đi.
Tập Nhất Phi thấy cô mềm cứng không ăn, lải nhải một tiếng, nhanh chóng nói: "Lần này anh tới tìm em, là muốn cùng em ăn một bữa cơm!"
Tô Hữu Điềm che tai lại: "Không ăn không ăn không ăn!"
Tập Nhất Phi nói: "Chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, chút mặt mũi này cũng không cho?"
Tô Hữu Điềm nói: "Không cho không cho không cho!"
Nói xong, cô nhanh chân chạy.
Vào trường, sắp đến giờ vào học Viên Duy mới tới, Tô Hữu Điềm ngồi ở trên ghế, vừa thấy anh đến thì giống như là nòng nọc nhỏ tìm được mẹ, thiếu chút nữa là nhảy bổ vào.
"Hôm nay Tập Nhất Phi tới tìm tớ!"
Viên Duy chau mày, anh bước nhanh tới, liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái.
Tô Hữu Điềm nói: "Tớ không có việc gì."
Ngực của Viên Duy hạ thấp xuống, tựa như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Hữu Điềm vừa lấy sách ra, vừa hỏi: "Tớ thấy trên mặt anh ta có thương tích, hình như là bị đánh. Không biết hôm nay trúng cái gió gì, đột nhiên tới tìm tớ."
Viên Duy ngồi ở bên người cô, nhấp môi không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nheo mắt lại: "Có phải là cậu đánh hay không?"
Viên Duy lấy ra "lương thực tinh thần" của Tô Hữu Điềm, yên lặng lật xem.
Tô Hữu Điềm cười: "Xem ra đúng rồi, bởi vì sao, anh ta chọc cậu tức?"
Viên Duy nói: "Bởi vì ngu ngốc."
Tô Hữu Điềm cạn lời.
Cô cho rằng Tập Nhất Phi bị động kinh, tâm huyết dâng trào mới tới trêu chọc mình, không nghĩ đến người này không biết nghĩ cái gì, bắt đầu bám lấy cô.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, vì cũng muốn đọc sách, nên đã mang sách tiếng Anh tới nhà ăn, tìm một cái góc không có ai ngồi xuống.
Vừa mới to miệng nuốt xong miếng cơm, đối diện Tô Hữu Điềm đột nhiên có một người ngồi xuống.
Cô ngẩng mặt, sửng sốt.
"Tập Nhất Phi?"
Tập Nhất Phi cười, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, tay đặt ở mép bàn, tựa hồ cảm thấy không sạch sẽ, lại thu về.
"Thật trùng hợp."
Tô Hữu Điềm đau đầu: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tập Nhất Phi nói: "Anh nói rồi, cùng em ăn cơm."
Tô Hữu Điềm cầm lấy sách tiếng Anh định đi.
Tập Nhất Phi ở phía sau cô nói: "Em không nghĩ đến việc suy xét về anh sao?"
Tô Hữu Điềm quay đầu lại, không thể hiểu được nhìn hắn: "Vì cái gì mà tôi phải suy xét anh?"
Tập Nhất Phi nhếch đuôi lông mày một chút: "Anh so với bạn trai em có tiền hơn, bằng cấp cũng cao hơn so với hắn. Hắn có thể cho em cái gì? Em còn nhỏ, nhất thời bị loại người ngoài trường học này mê hoặc, về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng sau một thời gian, em liền sẽ biết, rốt cuộc ai mới là người thích hợp nhất đối với em."
Nói xong, hai chân hắn vắt chéo, tự tin mà nhìn cô.
Tô Hữu Điềm mặt không biểu tình mà trả lời: "Anh ấy chính là trông đẹp trai hơn anh."
Tập Nhất Phi nghẹn họng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tô Hữu Điềm xoay người đi.
Tập Nhất Phi giống như là càng tránh càng hăng, ở ngoài phòng học, ở nhà ăn, ở sân thể dục, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn.
Mấy ngày nay Tô Hữu Điềm cảm thấy phiền không chụ được.
Mã Tuệ hỏi cô: "Mấy ngày nay người vẫn luôn đi theo cậu là ai đấy, tại sao mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ta?"
Tô Hữu Điềm bực bội mà xua xua tay: "Tên mắc bệnh tâm thần khác trường."
Cam Văn Văn nói: "Nhìn qua cũng rất đẹp trai, hay lại là người theo đuổi."
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
Cam Văn Văn nói tiếp: "Nếu cậu thấy hắn phiền, bọn tớ giúp cậu đuổi hắn đi, hoặc là..... khiến cho Viên Duy vội vàng một chút?"
Tô Hữu Điềm cắn môi một chút, nghĩ rằng Viên Duy không thể ra mặt, đến lúc đó chẳng phải là sẽ bị hắn nhận ra anh là một học sinh cấp ba sao?
Nếu nói Viên Duy là một người trưởng thành, thì hắn sẽ có chút cố kỵ, nhưng nếu mà nói Viên Duy là một học sinh cấp ba.....
Cô vừa định nói chuyện, Viên Duy liền từ bên ngoài trở về.
Anh hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Hữu Điềm vừa ngẩng đầu, hoảng sợ: "Mặt cậu là chuyện như thế nào?"
Trên mặt Viên Duy có một vết xanh tím,đòng phục trên người cũng không chỉnh tề.
Viên Duy sờ sờ vết thương trên miệng, nói: "Không có việc gì."
Mã Tuệ và Cam Văn Văn nhìn thoáng qua, nhanh chóng chạy.
Tô Hữu Điềm đau lòng không chịu được, định lấy khăn tay lụa ra lau lau cho anh.
Bàn tay của Viên Duy nhấc lên, nhẹ nhàng mà ấn ở trên đầu cô, dường như trấn an mà xoa xoa.
"Không có việc gì....."
_______________________________
Đang thắc mắc là câu hỏi tui ra quá dễ hay do tên tui quá phổ biến mà mọi người đoán được nhanh kinh 🤔🤔🤔
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngược mị nhẹ nhẹ thôi được không? (tiếp) - Đại Mộng Đương Giác
HumorTên truyện : Ngược mị nhẹ nhẹ thôi được không? Tác giả : Đại Mộng Đương Giác Thể loại : Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên sách, Hệ thống, Ngọt sủng, Nữ phụ, Hài hước Tình trạng bản gốc : Đã hoàn thành (http://www.t...