Chap 46

3.4K 235 13
                                    


__________

...
"Uhm... Jungkook ah!" Yoongi vẫn bị anh hôn đến ngạt thở. Nhưng việc đó không quan trọng bằng việc Jungkook bắt đầu đưa một tay luồn vào cái áo thun đã lấm tấm mồ hôi của Yoongi, trêu chọc ở chỗ nào đó trước ngực.

"Buông ra... Ahhh! Đừng mà... Uhm..." Một bên ngực của cậu bị Jungkook day cắn đến ửng đỏ; một bên lại bị Seokjin nắn nắn, gảy gảy rồi lại xoa xoa. Chẳng bao lâu sau, hai nhũ hoa của Yoongi dựng đứng lên trong miệng và tay của hai người.

"Em có biết bộ dáng của mình lúc này như thế nào không hả, Min Yoongi?"

--

"Buông..." Yoongi hai mắt mơ màng, trong đầu vẫn còn chút lí trí sót lại, ra sức kháng cự hành động của hai người trước sau.

Nếu có tới cái nước này, thì Yoongi ông đây cũng phải là top, phải nằm trên chứ!
Tại sao khi không bản thân xuyên sách liền làm thụ?

"Ngoan nào Yoongi. Bọn anh sẽ không làm gì đâu mà." Seokjin tay vẫn không ngưng lại việc nghịch mông cậu. Nhẹ nhàng buông ra lời dỗ dành đối với con mèo kia.

"Đúng đó! Giờ chưa phải lúc để làm chuyện này nọ đấy với em, Yoongi."
Jungkook vừa nói vừa di chuyển xuống cần cổ của cậu. Dùng lưỡi rê một đường từ mang tai xuống cổ, rồi lại từ cổ xuống xương quai xanh đẹp đẽ mà mút nhẹ. Tạo nên một đốm đỏ hồng đáng yêu.

"Uhm... Đừng mà ah~" Vì Seokjin ở phía sau bất ngờ mò tay lên đặt trước đũng quần cậu cọ cọ, khiến âm cuối của câu nói bị kéo dài ra, cao vút.

"Nó nhô lên rồi này... Đáng yêu thật." Anh ghé vào bên tai Yoongi, phả từng hơi thở ấm nóng lên vành tai mẫn cảm. Còn nở nụ cười rất không liêm sỉ hướng cậu mà khen.

Việc này thành công làm cho mèo nhỏ đỏ mặt, ngại ngùng chôn người vào con thỏ to con trước mắt, quay sang mắng một câu: Biến thái.

Jungkook và Seokjin tất nhiên không hài lòng cho lắm đối với câu nói vừa nãy của Yoongi. Không ra hiệu mà kích thích những nơi nào đó trên cơ thể cậu.
Yoongi chính thức GAME OVER.

"Bọn anh còn có thể biến thái hơn những gì em nói đấy, bảo bối." Một lần nữa, Kim Seokjin lại nở nụ cười vô sỉ. Không chỉ anh mà còn có cả Jungkook.

***

Cả ba xuống lầu cũng là chuyện của mười ba phút sau.
(Đừng hỏi vì sao tác giả lại lấy số mười ba. Đơn giản là thấy nó đẹp quá trời U^v^U )
Trong khoảng thời gian ấy, Yoongi tất nhiên lãnh đủ.
--

"Mấy đứa làm gì trên đó mà lâu quá vậy? Ba con về luôn rồi này." Mẹ Min giả giọng trách cứ, nhưng cả cậu, Jungkook, Seokjin và ba Min lại không cảm thấy bà giận. Chỉ giống như đang... Nhịn cười?

"Con xin lỗi. Phải giúp em ấy tìm đồ nên có hơi lâu." Seokjin đứng phía sau nhìn thấy cậu bắt đầu đỏ mặt khó xử, liền kiếm bừa một cái cớ giải thích thay Yoongi.

/allga/-Tôi là nam phụ đấy thì sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ