Người có biết đơn phương là gì không ?
Là mãi đợi một mình mãi ngóng trông
Là đợi bao lâu cũng không quan trọng
Chỉ cần là người thời gian hoá hư không
- - - -
Vừa kéo vali vào nhà, Seungwan đã chạm mặt với một chàng trai lạ ngay cổng
" Anh là..... "
" À, tôi là bạn trai của Joohyun " Cậu ta gật đầu thân thiện với Seungwan một cái. Seungwan cũng vì xã giao mà mỉm cười gật đầu, sau đó liền kéo vali vào trong không nói thêm một lời nào nữa
Joohyun đang ngồi chéo chân trên sofa, dán mắt vào điện thoại, môi cong lên cười
" Về rồi ? " Joohyun nhàn nhạt hỏi, Seungwan có hơi ngạc nhiên, không nghĩ là nàng sẽ chú ý đến mình
" Ừm, cũng vừa lúc gặp bạn trai chị trước cổng "
" À... Đừng suy nghĩ vậy nữa, sắp chia tay rồi "
Seungwan kinh ngạc, vừa định xách vali lên phòng giờ phải đặt nó xuống " Chia tay !? Lúc nãy nhìn anh ta rất vui vẻ mà ?? "
" Ờ, vì anh ta chưa biết. Có một người đáng hẹn hò hơn vừa tỏ tình tôi xong. Tối nay sẽ chia tay anh ta " Joohyun vẫn dán mắt vào điện thoại, hai ngón cái di chuyển liên tục để nhắn tin, nhưng so với thường ngày thì có phần chậm hơn, bởi nàng đang bận phải suy nghĩ... Đôi mắt khẽ di chuyển lén lút nhìn Seungwan, nàng đã bao lâu mới gặp lại cô nhỉ ? Đã quá lâu rồi, Joohyun cũng không nhớ rõ. Chỉ biết sau khoảng thời gian đó, nàng bây giờ gặp lại cô, trong lòng cứ sinh ra một cảm giác kỳ lạ
Seungwan cười lạnh, đây là sở thích của Bae Joohyun mà, cô còn ngạc nhiên gì nữa ? Cũng chính vì không chịu nổi cái sở thích này nên Seungwan mới chọn đi du học năm 19 tuổi. Vì sao cô không chịu được ? Ừm nhìn người mình một lòng yêu thương cứ thay người yêu như thay áo, lặp lại ngày này qua ngày khác...tận 2 năm trời, Son Seungwan không chịu được nữa. Phần học bổng du học Canada toàn phần cuối cùng cũng có thể dùng đến
- - - - - Flashback - - - - -
Năm Son Seungwan 17 tuổi, cũng là năm cô nhận ra cô đơn phương Bae Joohyun. Một cách âm thầm, Son Seungwan yêu Bae Joohyun chân thành, nàng là người đầu tiên làm trái tim Seungwan rung động, dù nàng có ghét bỏ cô thế nào, cô vẫn yêu nàng. Nhưng mỗi sáng cứ thấy Joohyun ngồi trên xe của các chàng trai đến trường, chiều lại thấy nàng ngồi lên xe của các chàng trai đi chơi, mỗi ngày đều như thế, vài ngày lại có một gương mặt mới. Son Seungwan thừa biết, nàng đâu có yêu thương gì bọn họ, họ toàn là những mối tình chóng vánh của Joohyun
12 giờ khuya, Son Seungwan mặc kệ mai có phải dậy sớm và làm kiểm tra thì cô vẫn ngồi ở sofa đợi nàng về
" Joohyun !? Chị về rồi... " nụ cười trên môi cô tắt hẳn khi thấy Joohyun say mèm
Không quan tâm gì đến ánh mắt lo lắng của Seungwan, Joohyun lạnh lùng bỏ đi
" Buông tôi ra !! " Joohyun như hét lên
Seungwan nắm lấy cổ tay nàng, như chết lặng khi thấy một dấu đỏ trên cổ Joohyun, cô như mất kiểm soát dồn nàng vào tường, mặc cho sự phản kháng yếu ớt của Joohyun, cô gắng gỡ từng cúc áo của Joohyun ra... Thật may, vì chỉ có một vết hôn đỏ
![](https://img.wattpad.com/cover/220011338-288-k382880.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
𝐖𝐞 𝐀𝐫𝐞 𝐈𝐧 𝐋𝐨𝐯𝐞 - 𝐖𝐞𝐧𝐫𝐞𝐧𝐞 (𝐑𝐄𝐃 𝐕𝐄𝐋𝐕𝐄𝐓)
FanficEm yêu chị Dẫu một mình quạnh hiu Em yêu chị Dẫu thời gian xiêu vẹo Em yêu chị Dẫu miên man hao mòn Em yêu chị Dẫu lòng người nào hay Dẫu mắt cay tim gầy Dẫu mùa cây thay lá Tay chị nắm tay ai Chung bước trên đường dài Sẽ như thế nào nếu trót yêu...