"Em ấy đang thương hại anh thôi." - Thái Dung cười buồn.
"Trông không giống thương hại tí nào." - Tư Thành gãi cằm, lườm một cái vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín phía bên kia.
Tư Thành trò chuyện với Thái Dung nửa ngày, phát hiện có người ở trong phòng ngủ thỉnh thoảng lại kiếm cớ ra uống nước, ra lấy đồ để quan sát hai người, nhân tiện ném cho cậu ta một ánh nhìn tuyệt đối không có chút thiện cảm nào. Cậu ta có ngốc cũng cảm thấy cái người trong phòng kia bị mình chiếm mất người nên sắp bốc hỏa lên rồi, dặn dò Thái Dung chăm sóc bản thân, có gì thì liên lạc với cậu ta, hứa hẹn còn đến thăm nữa xong xuôi thì cũng phủi mông ra về. Dù sao tình trạng Thái Dung mới là quan trọng nhất, Thái Dung thấy ổn thì cậu ta cũng không muốn so đo với người kia.
Thời gian phẫu thuật của Thái Dung đã định là qua đầu năm sau. Tình trạng của anh không tốt nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, nhưng lượng bệnh nhân chờ mổ khá đông nên sớm nhất cũng phải tháng Một anh mới được mổ. Thời gian này anh ở cùng với Nhuận Ngũ cũng tương đối tốt, thi thoảng Tư Thành có ghé thăm. Nhuận Ngũ không cho anh ra ngoài một mình, cậu sợ anh chạy mất, muốn đi đâu cậu cũng đi theo. Thái Dung tất nhiên sợ phiền cậu nên đa phần thời gian ngoan ngoãn ở nhà dọn dẹp và nấu ăn. Anh cũng không ngoan cố nữa, ngoan ngoãn tuân thủ các chế độ nghiêm ngặt mà Nhuận Ngũ quy định theo dặn dò của bác sĩ. Mỗi ngày chú ý chế độ dinh dưỡng, sinh hoạt, còn có vô số loại thuốc điều trị.
"Em bị béo ra rồi." - Nhuận Ngũ than thở trong bữa ăn. Gần đây họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện như vây, ngồi bên nhau, cậu hỏi chuyện anh, kể cho anh một chút chuyện bên ngoài, nói những câu chuyện bình thường. Giống như giữa bọn họ chưa từng có quãng thời gian xa lạ dày vò trước kia. Cậu cũng nói nhiều hơn và không còn xưng hô xa lạ với anh nữa.
"Đâu có đâu." - Thái Dung nhìn từ trên xuống dưới khẳng định. Cậu vẫn là rất đẹp trai. Dĩ nhiên câu này anh chỉ tự khen trong lòng thôi.
"Quần áo đều chật rồi." - Nhuận Ngũ lầm bầm - "Đều là lỗi của anh. Mỗi ngày làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì, chính mình lại ăn không nổi đều là em ăn. Lại còn canh bổ dưỡng lần nào em cũng phải ăn một nửa."
"Em còn đổ tại anh. Chính em bữa nào cũng ăn ngon lành như vậy đấy chứ!" - Thái Dung bĩu môi.
"Anh này, em phát hiện anh càng ngày càng hay trả treo với em đấy nhé." - Nhuận Ngũ lườm anh.
"Anh đâu có đâu." - Thái Dung lí nhí đáp.
"Thật là, uổng công nuôi anh mà." - Nhuận Ngũ cười vươn tay bẹo bẹo má anh.
Cuộc sống hai người cứ thế an an ổn ổn trôi qua. Nhuận Ngũ đi làm, Thái Dung ở nhà yên tĩnh dưỡng bệnh, bồi bổ thân thể, chăm sóc nhà cửa. Thi thoảng thì ra hồ hóng gió một chút, đi siêu thị mua cái này cái kia một chút.
Thái Dung dù không được học hành nhiều, nhưng từ nhỏ thường làm việc ở các nhà hàng, cũng học lén được chút bí quyết. Hơn nữa anh thiên phú rất khéo léo, món ăn anh làm ra ăn cũng không tệ. Nhuận Ngũ sợ anh ở nhà nhàm chán còn hướng dẫn anh dùng ipad lên mạng tra thông tin. Thái Dung có thể tìm thấy rất nhiều công thức nấu ăn trên mạng. Hôm trước Nhuận Ngũ có dắt anh đi ăn bít tết một lần, rất ngon, vì vậy hôm nay sẽ đãi cậu ăn bít tết tự tay anh làm. Nguyên liệu nấu đều là đồ nhập khẩu, hẳn là đắt tiền đi, anh lấy thêm một ít tiền. Tiền trước đây anh để lại trong tủ Nhuận Ngũ đều đưa lại cho anh, Thái Dung cũng không khách khí gì nữa liền dùng để đi chợ. Dù sao cũng là nấu cho cậu ăn mà. Sau này anh khỏe rồi, có thể lại đi làm kiếm tiền nữa cũng không vội.
Mấy thứ nguyên liệu này ở siêu thị nhỏ gần nhà đều không có bán. Thái Dung tra trên mạng một lúc tìm được một cửa hàng bán nguyên liệu nhập khẩu ở phố X. Cũng không xa lắm nhưng đi xe bus thì không tiện, anh quyết định đi bộ.
"Ting ting..." - Thái Dung đang chuẩn bị ra cửa thì chiếc điện thoại cũ trong tụ rung hai hồi. Có tin nhắn đến.
[Anh đang làm gì đấy] - Là Nhuận Ngũ.
[Anh đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ. Tối nay anh sẽ đãi em ăn đồ Tây] - Thái Dung vui vẻ nhắn lại.
[Anh đi xa không, đi một mình nhớ cẩn thận]
[Không xa đâu, cửa hàng ở phố X, anh đi bộ]
[Được, chú ý sức khỏe, tối em về]
[Anh biết rồi, tạm biệt em]
Nhuận Ngũ thi thoảng sẽ kiểm tra như vậy, Thái Dung đều thành thật khai báo, nếu không tối về cậu sẽ giận. Đáng sợ lắm, Thái Dung bỏ tiền và tờ giấy ghi những thứ cần mua vào trong ví, xỏ giày tung tăng ra cửa.
Thời tiết mùa thu mát mẻ làm tâm trạng anh cũng thật dễ chịu.
Phố X là một phố nhỏ xinh xắn, cách chỗ bọn họ chừng ba mươi phút đi bộ, có điều, Thái Dung đã đi dọc phố này hai lần rồi mà vẫn không tìm thấy cửa hàng bán thực phẩm kia ở đâu cả. Thật là, có chút mệt rồi. Anh đến địa chỉ được ghi trên mạng, chỗ đó cũng có một cửa hàng nhưng là bán túi xách. Thái Dung rụt rè hỏi một chú béo béo gần đó.
"Chú ơi, chỗ này trước đây có phải có cửa hàng thực phẩm không ạ?"
"À, đúng đúng, họ chuyển đi rồi, sang chỗ khu chung cư cao cao kia kìa." - Chú béo béo vui vẻ nói vừa chỉ toàn nhà lấp ló phía xa xa.
"Nhà màu vàng đó ạ?" - Thái Dung nhìn theo hướng chú ấy chỉ.
"Ừ, chính nó đấy, hình như cửa hàng nó ở ngay tầng một đấy, con bé chủ cửa hàng trước đây bảo với chú thế mà."
"Vậy cháu đi sang đấy đây, cháu cảm ơn ạ."
Thái Dung ước lượng một chút, chắc cũng không xa lắm nhỉ, vì vậy anh lại đi bộ thêm một đoạn cuối cùng vất vả tìm được cửa hàng. Cũng đã hơn mười một giờ, Thái Dung nghĩ bụng lát nữa có lẽ nên đi xe về thôi. Anh cẩn thận hỏi thăm người bán hàng rồi ra bến xe bus ngồi chờ. Thái Dung không có thói quen đi lại bằng taxi hay xe ôm. Do cuộc sống trước đây ở Ganymede, anh thường rất ngại đơn độc tiếp xúc với đàn ông lạ, luôn có cảm giác căng thẳng. Hơn nữa anh cũng ít có cơ hội phải đi đâu, nếu có Thái Dung cũng thường đi xe bus, hoặc đa phần là đi bộ. Ở giữa đám đông anh cảm thấy mình hòa lẫn vào đó và không bị chú ý nữa.
Thái Dung ngồi chờ ở một bến xe gần trường học, thật may chỉ cần đi một tuyến là có thể về gần nhà, sau đó anh sẽ đi bộ một chút. Ca học buổi sáng hẳn là đã kết thúc vì Thái Dung thấy các bạn học sinh bắt đầu ùa ra từ cổng trường, một số cũng đứng chờ xe cùng anh. Anh ngồi trên ghế đợi thong thả mà quan sát các bạn học sinh hồn nhiên cười nói trước mắt. Quãng thời gian đi học của anh cũng thật là ngắn ngủi, vì vậy Thái Dung rất hoài niệm. Anh hồi ở tuổi như các bạn nhỏ này đã bắt đầu vào Ganymede, sau đó thì ngày nào cũng như địa ngục.
"Anh cũng học trường này à?" - Một cô bé rụt rè đứng trước mặt anh.
"A, anh không." - Thái Dung ngẩng lên nhìn cô bé khẽ lắc lắc đầu. Theo tuổi tác có lẽ em nên gọi là chú thì đúng hơn. Thái Dung bất giác nở nụ cười khiến người ta ngây ngẩn.
Anh vẫn như mọi ngày mặc quần jean đơn giản với áo thun trắng sạch sẽ, khoác áo vest ở bên ngoài. Mái tóc nâu bóng mềm mại đã nuôi khá dài cột một chỏm ở phía sau. Tóc mái vì không cột tới nên lòa xòa trước mặt. Vì Nhuận Ngũ có lần nói cậu thích anh cột tóc lên trông ngốc ngốc, cậu cũng thường thích ngồi nghịch vuốt tóc anh nên anh lâu rồi không có đi cắt tóc. Lại thêm làn da trắng với đường nét khuôn mặt nhu hòa. Vẻ đẹp phi giới tính của Thái Dung không phải chính là hình mẫu yêu thích hiện tại của các cô bé học sinh hay sao. Có điều ông chú già này không cập nhật tình hình xu hướng thần tượng mới gì đó của các bạn nhỏ, vì vậy vẫn vô tư xách túi thịt bò vừa mua, vất vả chen chúc lên xe cùng các bạn nhỏ, sau đó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, không để ý đám nữ sinh và một bộ phận nam sinh trên xe đều đang lén nhìn mình.
"Anh ấy đẹp trai thật?" - Một nhóm nữ sinh phía trên bắt đầu chụm đầu thì thào.
"Ừ, da trắng ơi là trắng."
"Môi đỏ nữa chứ."
"Đúng kiểu tớ thích ấy."
"Này, các cậu có thấy sắc mặt anh ấy trông không được tốt không?" - Một cô bé kéo kéo áo cô nàng.
"Ừ, hơi tái đi thì phải."
"Anh ấy lau mồ hôi liên tục nãy giờ ấy."
Dù đang là mùa Thu không khí mát mẻ, cũng đâu đến mức đổ mồ hôi.
Phía cuối xe Thái Dung bắt đầu cảm thấy không ổn. Không khí trong xe bỗng trở nên thật ngột ngạt khiến anh hô hấp có phần khó khăn, đầu óc bắt đầu thấy choáng. Đầu tiên nghĩ đến chính là gọi cho Nhuận Ngũ, anh sờ túi quần lấy ra điện thoại mới phát hiện ngoài ví tiền thì trong túi chẳng có gì. Thôi rồi, có lẽ lúc trước khi đi nhắn tin xong vứt trên giường không mang theo rồi. Thái Dung mới nghĩ tới chuyện mượn điện thoại người bên cạnh để gọi điện thì trước mắt đã tối sầm một mảng._tbc..
BẠN ĐANG ĐỌC
•ᴊᴀᴇʏᴏɴɢ• Nếu sinh ra vào một ngày khác.
FanfictionSẽ không có sau này nữa... Chuyển ver đã xin phép tác giả Đừng mang ra khỏi wattpad của mình. Chỉnh sửa lần cuối cùng: 27/07/2021 author: lamvuthon beta: reneeauclair _yuu