Chương 36

1.3K 84 6
                                    

"Được rồi, tới đây thôi." Park Jimin nói, sau đó cũng quay người tháo dây an toàn trên người ra. "Anh cứ về công ty trước đi, không phải lát nữa sẽ bắt đầu lễ khởi công xây dựng chi nhánh mới của SK sao?" 

"Vậy lát nữa có cần tôi tới đón không?" Jeon Jungkook thật chẳng muốn rời cậu chút nào, anh hỏi. 

"Không cần đâu. Lát nữa về em sẽ qua siêu thị một lát. Nhà mình hết thức ăn rồi." Park Jimin cười cười nói, xong chợt phát giác ra, từ "nhà mình" thật sự đem đến một cảm giác cứ như một cặp đôi mới cưới vậy, vội đưa tay che miệng, thầm mắng mình ngu ngốc. 

Jeon Jungkook nghe thấy vậy cũng cười thỏa mãn. Anh đưa người tới gần Park Jimin, hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó đưa tay xoa xoa cái đầu tròn tròn, "Vậy lát nữa tôi chờ bữa tối của em..." 

Park Jimin sau khi tạm biệt Jeon Jungkook thì cũng bước xuống khỏi xe. Cậu nhìn theo chiếc xe của anh chạy biến mất khỏi tầm nhìn mới mỉm cười một cái rồi quay người đi tiếp. Xách theo túi đồ dùng mà cậu đã mua trên tay, mẹ cậu hẳn là sẽ bất ngờ lắm khi thấy cậu đột nhiên trở về thế này. 

Đi một quãng nữa, cuối cùng cậu cũng thấy căn nhà quen thuộc hiện ra trong tầm mắt. Park Jimin vội sải bước nhanh tới đó. 

"Mẹ à?" 

Park Jihuyn đang dọn dẹp nhà cửa thấy cậu bước vào quả thật rất bất ngờ. Bà bỏ cái chổi quét ra một bên, đi nhanh tới gần cậu. Thực ra, sau khi qua ở cùng với Jeon Jungkook, Park Jimin vẫn thường xuyên về thăm bà, nhưng dạo gần đây cậu ít khi tới hơn. Park Jihuyn một phần lo lắng, nhưng bà lại không biết nơi ở hiện tại của Park Jimin, gọi điện thì có đôi khi cậu bận máy, thành ra đã lâu rồi bà vẫn chưa gặp được con trai mình. 

"Hừ. Con vẫn còn nhớ tới mẹ sao?" Park Jihyun mặc dù mừng ra mặt, nhưng vẫn không quên trách cậu một câu. 

"Con xin lỗi, tại dạo gần đây có hơi nhiều công việc..." Cậu đưa tay gãi đầu, cười cười với mẹ mình. Nghĩ tới mấy chuyện xảy ra khi trước, cậu nghĩ có lẽ vẫn là không nên nói với bà thì hơn. Cậu không muốn để bà lo lắng. 

"Mẹ à... Con có mua chút hoa quả đó." Cậu giơ túi đồ lên trước mặt. 

Park Jihuyn cười nhìn cậu, sau đó hai người cùng vào trong nhà bếp. Bà lấy con dao nhỏ, cẩn thận gọt vỏ quả táo rồi bổ từng miếng nhỏ đẻ lên đĩa. Park Jimin ngồi cạnh, thi thoảng giơ tay ra nhúp một miếng, vừa nhai vừa hỏi: "Mẹ đang dọn lại phòng khách sao?" 

"Ừ, tại bỗng dưng thấy nó bừa bộn quá." Park Jihuyn đáp, bỗng đưa mắt sang thấy cậu đang thò tay nhúp miếng táo, bèn đưa tay ra đập một phát vào tay cậu, "Phải để mẹ gọt xong đã, rồi mới được ăn nghe chưa?" 

Park Jimin cười hì hì ngồi nhìn Park Jihyun gọt táo. Bà cũng rất tự nhiên cầm lấy một miếng đưa tới gần miệng của cậu, cậu không ngần ngại há ra, sau đó ngoạm lấy miếng táo đó mà nhai, tâm tình cũng vui hơn hẳn. Có lẽ đã lâu không nhìn thấy mẹ nên có một cảm giác muốn được xà vào lòng bà mà làm nũng. 

Park Jihuyn thấy con trai mình vẫn trẻ con như vậy, lắc đầu cười. Nhìn kỹ lại, dạo gần đây có vẻ như Park Jimin lại sụt cân. Tuy rằng điều này khiến cho những đường nét trên khuôn mặt cậu hiện ra rõ nét hơn, nhưng bà sợ rằng con trai mình chịu khổ nhiều. Park Jihyun khẽ hỏi: "Dạo này con vẫn sống tốt chứ?" 

[KOOKMIN] REMEMBERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ