Chương 3

3.9K 266 1
                                    

Vung mạnh một cú đấm, tên to lớn trước mặt ngã xuống. Park Jimin phủi phủi tay thở phào một cái, nhìn lại bốn tên vừa bị mình đánh tả tơi rồi lại quay sang nhìn cái con người phía sau.

"Ta lại gặp lại nhau rồi..." Park Jimin cười cười, giơ ngón tay hình chữ V đối với người đứng đối diện. Jeon Jungkook cũng đứng đó, khóe miệng không khỏi câu lên nụ cười.

Đúng vậy, ta lại gặp nhau.






"Này, nhóc hay bị bắt nạt như vậy sao?"

Ở một quán kem bên mặt đường, Park Jimin cắn một miếng kem nhanh chóng nuốt xuống rồi quay sang hỏi Jeon Jungkook. Lần trước khi cậu gặp anh, anh cũng đang bị một đám người vây đánh như vậy. Lần này cũng thế, nên cậu không nghĩ tới nguyên do nào khác ngoài việc kết luận rằng anh là đứa trẻ bị cô lập và hay bị bắt nạt ở trường học.

Jeon Jungkook cũng không trả lời, anh đã ăn xong cây kem của mình, chỉ chống cằm nhìn cái con người kia ăn hết que kem này lại gọi một món ăn khác ra.

"Này! Anh đang hỏi nhóc đấy!" Jimin chờ mãi không nhận được câu trả lời thì chọc Jeon Jungkook một cái.

"Nghĩ sao thì nó là vậy thôi..."

Một câu trả lời cụt ngủn của Jeon Jungkook khiến cho cả hai rơi vào yên lặng. Jimin đã nhận được lời đáp, cũng không biết nói gì thêm nữa. Cậu bình thường là một tên nói rất nhiều, có nhiều khi tự nói rồi tự cười chính mình, thế nhưng hôm nay ngồi cạnh một cái tên nhóc kiệm lời này, ngay cả việc mở miệng tự độc thoại với chính mình cũng làm cậu cảm thấy gượng gạo. Cậu gãi gãi đầu, gọi thêm một món ăn khác.

"Thường đi ăn một mình như thế này sao?" Jeon Jungkook bỗng cất tiếng. Jimin dừng động tác ăn lại, khó hiểu nhìn anh, rồi lại quay qua quay lại.

"Nhóc đang hỏi anh sao?" Sau khi chắc chắn xung quanh mình không có ai, Jimin quay lại chỉ tay vào mình rồi hỏi Jeon Jungkook.

"Không thì tôi hỏi ma sao?"

"Này! Ở nhà bố mẹ nhóc không dạy nhóc lễ nghĩa gì sao hả? Sao có thể ăn nói với người khác như vậy chứ?" Dù sao nhóc con thì cũng là nhóc con, sao có thể ăn nói với người lớn như vậy được, Park Jimin ngừng ăn, hếch cái mặt lên cố gắng biểu lộ sự tức giận, nhưng cái bản mặt đó lọt vào mắt người đối diện lại giống như cậu đang cố tỏ ra đáng yêu hơn.

Park Jimin thực sự vẫn cho rằng anh nhỏ tuổi hơn cậu. Jeon Jungkook nhịn cười, định nói gì đó lại thôi, chỉ đáp lại: "Thích thì nói thế thôi..."

Cậu cũng không nói gì nữa. Biết ngay mà, dù có là một tên hay bị bắt nạt, nhưng dù sao nhóc con đấy cũng là một cậu ấm nhà giàu thôi. Mà tên cậu ấm nào mà chẳng xấc xược như vậy. Jimin chỉ liếc xéo Jeon Jungkook một cái.

Dù sao cậu cũng đã hai lần giúp anh rồi, còn chưa cảm ơn người ta lấy một cái. Chợt để ý thấy một bên cánh tay anh có vết xước. Vết xước này không mới, có vẻ như không phải do lúc nãy đánh nhau mà có, nhưng hôm qua khi chấm thuốc cho anh, cậu không thấy có vết xước nào dài như vậy trên tay anh cả. Jimin bất chợt đưa tay qua sờ vào vết xước trên tay Jeon Jungkook khiến anh giật mình.

[KOOKMIN] REMEMBERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ