Chương 12

6.5K 635 22
                                    

Mark Lee nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của Na Jaemin, trái tim như bị cái gì đó đâm vào, anh sửng sốt một chút, vô thức nhíu mày, trả lời lại: "... Hình như là vậy."

Na Jaemin đọc tin nhắn xong lại bắt đầu cười, Lee Jeno tò mò ngó qua, cậu đưa điện thoại cho đối phương xem rồi nói: "Mark Lee thú vị hơn em nghĩ."

Lee Donghyuck sắp bỏ hết đồ ngọt vào trong giỏ hàng của mình rồi, trước kia cậu không có hảo ngọt như vậy, tất cả đều do nằm vùng mà thành.

Ở một mức độ nào đó, đường có thể hóa giải lo nghĩ và áp lực tâm lý của cậu, hơn nữa so với vị ngọt tự nhiên của hoa quả, của đường hóa học, cậu càng thích những viên kẹo được làm thành đủ kiểu bắt mắt, vị ngọt không hề có dinh dưỡng xuyên thấu qua vị giác kích thích thần kinh, sẽ làm cậu cảm thấy tâm trạng dần tốt lên.

Mua đủ đồ ăn vặt rồi Lee Donghyuck mới chuyển sang khu đồ sinh hoạt, nhặt nhạnh một chút nhu yếu phẩm bỏ vào giỏ, Mark Lee vẫn một mực theo sau. Mới gửi tin nhắn cho Na Jaemin một lát, đợi anh ngẩng đầu lên, Lee Donghyuck đã biến mất khỏi tầm mắt. Mark Lee đang định đi tìm, bất chợt cảm nhận có ánh mắt sau lưng. Anh vừa quay đầu đã thấy Lee Donghyuck đẩy xe mua sắm đứng ngay đằng sau mình.

"Tình... Tình cờ ghê?" Mark Lee luống cuống, không biết phải để tay ở đâu cho hợp lý, một tay đưa lên xoa cổ, lúng túng chào hỏi người trước mặt.

Bây giờ Mark Lee đang ôm một trái dưa hấu đã được đóng gói cẩn thận ngồi trên sofa nhà Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, giá cả không rẻ, chẳng qua là ở khu dân cư cũ, kiến trúc và bố cục trong nhà đều mang phong cách lỗi thời.

Diện tích nhà không lớn, khoảng 70 mét vuông với hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp nằm gần nhà vệ sinh, chính giữa cách một lối đi nhỏ, vị trí còn lại đã bị máy giặt chiếm cứ, nhìn thì có vẻ chật chội nhưng trên sàn nhà lại không dính một hạt bụi, thậm chí nền đá hoa còn sáng bóng vì quá sạch, đây là kết quả sau khi Lee Donghyuck hì hụi cầm chổi lau dọn đến ba lần.

Lee Donghyuck làm xong mới ôm lấy quả dưa hấu trong tay Mark Lee, đặt vào bồn rửa sạch sẽ, rồi lấy khăn lau khô nước đọng. Cậu dùng dao gọt trái cây cắt quả dưa thành hai nửa, cắm hai cái thìa vào đó rồi mới quay về phòng khách.

Mark Lee ôm nửa trái dưa được cắt chỉnh tề, nhìn ra ban công đối diện sông Hàn, cửa ban công mở hé, gió sông lành lạnh lùa vào, thổi khô sàn nhà ướt.

"Đây coi như là lời xin lỗi chính thức." Lee Donghyuck chỉ chỉ vào quả dưa.

"Em nói chuyện nghe lén hả?" Mark Lee hoàn toàn không ngờ câu chuyện sẽ được khởi đầu bằng việc này.

"Đúng rồi, nhưng hôm nay anh theo dõi em, thật ra cũng có thể coi như huề."

"Nhưng không phải bình thường xin lỗi đều tặng táo sao?"

"Ài, anh cũng biết cái vụ chơi chữ(*) này à, chẳng phải lần trước anh nói thích dưa hấu còn gì, cho nên dùng dưa hấu tốt hơn."

(*) Trong tiếng Hàn Quốc, từ quả táo (사과) và từ xin lỗi (사과하다) là hai từ đồng âm, vì thế mỗi khi người Hàn nói xin lỗi thường tặng kèm một quả táo.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Thiếu lãng mạn (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ