Chương 17

7.3K 640 33
                                    

Sau đó hai người kia bị tóm về sở cảnh sát tra hỏi một phen, bởi vì ngôn ngữ bất đồng khó trao đổi chưa kể tới việc đám này rất kín miệng, vất vả cả đêm cũng không hỏi được thêm thông tin, đợi đến sáng việc đầu tiên cần làm là tống mấy tên này vào phòng tạm giam trước đã.

Có lẽ phía GX cũng đã nghe được tiếng gió, vốn còn định im lặng giải quyết tay cảnh sát đột nhiên xuất hiện này cho xong chuyện, ai ngờ lại xảy ra sự cố, cả đám im thin thít không có động tĩnh mới gì.

Ngày đó Lee Donghyuck vừa mắc mưa lại vừa vận động mạnh, nhiệt độ cơ thể thay đổi đột ngột từ nóng sang lạnh khiến cậu oanh liệt bị bệnh, là cảm mạo, hai ngày đầu không nghiêm trọng lắm, Mark Lee còn định bảo cậu xin nghỉ phép, nhưng Lee Donghyuck xụt xịt mũi từ chối, nói mình không sao.

Ngày hôm sau Lee Donghyuck đi làm với bộ dạng khá là hài hước, cậu không hắt xì được, cơn hắt xì cứ luẩn quẩn trong mũi cả ngày làm cho nước mắt nước mũi cậu chảy đầm đìa, cuối cùng chỉ có thể rút khăn tay nhét vào mũi ngăn cho nước mũi không chảy ra.

Buổi trưa bọn họ ăn cùng Lee Jeno và Na Jaemin, Lee Donghyuck nhìn mấy món ăn thanh đạm trong bát mình, lại nhìn đĩa thịt heo xào cay ở phía đối diện, càng ăn càng thấy nhạt nhẽo.

Đang định mở miệng nói chuyện thì mũi lại bắt đầu ngứa, Lee Donghyuck còn chưa kịp làm gì, người ngồi bên cạnh cậu đã đi trước một bước đưa tay lấy hộp giấy ăn để trên bàn, rút hai tờ che dưới mũi cậu. Lee Donghyuck hắt hơi một cái vang dội, Mark Lee ném tờ giấy ăn đã dùng rồi đi, rồi lại xoa lưng cho cậu, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lee Donghyuck hắt xì không ngừng, lau mũi cho tới trưa, chóp mũi bị cọ đến đỏ ửng.

Động tác của họ rất tự nhiên, hai người ngồi đối diện bị đôi tình nhân mới toanh này làm cạn lời, Lee Jeno không có ý kiến, Na Jaemin thì xem xong mới để đũa xuống.

"Sếp Lee, bây giờ anh chăm sóc Lee Donghyuck như trẻ lên ba ấy."

Lee Donghyuck cố thi gan với bệnh đến tận ba ngày, trong ba ngày này Mark Lee đã đề nghị sẽ xin nghỉ phép cho cậu mấy lần, đều bị cậu nói, "Em không sao đâu, hồi nhỏ em cũng thế, dễ ốm lắm, cứ một tuần lại bị một lần, thay đổi thời tiết cũng bị cảm, lần này thật sự không nghiêm trọng đâu anh, không cần xin nghỉ."

Đến giờ tan tầm của ngày thứ tư, Lee Donghyuck hắt hơi một cái đúng lúc cửa thang máy vừa mở ra, đã xuống tới bãi đỗ xe, cậu lảo đảo bước ra như người say rượu, chân nam đá chân chiêu, hồi nãy trước khi vào thang máy Mark Lee còn định cúi người bế cậu, Lee Donghyuck đẩy vai anh từ chối nói vẫn đang ở cơ quan, bị ai thấy là không hay đâu.

Bây giờ nhìn Lee Donghyuck lơ mơ như vậy, Mark Lee nào còn tâm trạng để ý tới lời từ chối của cậu nữa, thẳng tay bế cậu lên.

Lee Donghyuck tự nhiên bị bế, hoảng sợ vô cùng, "A, đã bảo không cần bế mà."

"Anh không thể nhìn Donghyuck ngã được, đúng không?" Mark Lee nói.

"Ở đây không có ai nhìn đâu, mà cho dù có thấy cũng không sao, thật ra anh vẫn mong có cơ hội nhanh chóng nói cho mọi người biết chúng ta đang hẹn hò."

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Thiếu lãng mạn (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ