Chương 17: Tôi thay đổi rồi

928 76 5
                                    

"Anh Mạch Bác..." Giọng nói của Khâu Hân Di nhỏ như muỗi kêu, nếu như không để ý kỹ thì khó lòng nghe thấy.

Khâu Mạch Bác tuy đang cùng với Đông Kiêu tay bắt mặt mừng nhưng vẫn luôn để ý tới Hân Di đang đứng bên cạnh, vốn đang phân vân có nên bắt chuyện với cô hay không thì lại thấy khẩu hình miệng của cô thay đổi, rốt cuộc lại nghe thấy tiếng gọi nhỏ như tiếng muỗi của cô. Khâu Mạch Bác dừng lại động tác, ánh mắt có vài tia hoan hỉ đặt trên người cô, tuy không nói gì nhưng Khâu Hân Di thông qua ánh mắt có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Khâu Hân Di nhớ tới những điều từng đề cập trong nguyên tác có nói đến việc từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gọi Khâu Mạch Bác một tiếng "Anh", nếu không phải là gọi cả họ tên thì cũng là những từ ngữ nặng nề vô cảm. Nay hai người đã không gặp nhau gần một năm, nhưng cô vừa gặp liền gọi anh như vậy, biểu tình hiện tại của anh cũng có thể nói là điều bình thường đi.

Khâu Hân Di hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục lặp lại tiếng gọi thêm một lần, nhưng lần này giọng nói lại to hơn một chút, vừa vặn để cho Mạch Bác nghe thấy. Khâu Mạch Bác bấy giờ mới khẳng định bản thân không nghe nhầm, trên môi không giấu nổi ý cười nồng đậm, nhưng rốt cuộc vẫn không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể đứng tại chỗ dùng ánh mắt không rõ biểu tình nhìn cô.

"Em có thể nói chuyện với anh được chứ?" Khâu Hân Di thấp giọng, phá vỡ không khí ngột ngạt giữa hai người.

Khâu Mạch Bác nhìn cô gần ba giây, sau đó mới có phản ứng nhẹ nhàng gật đầu, đoạn nói vài câu với Đông Kiêu rồi cùng cô di chuyển về ban công cách đó không xa. Khâu Hân Di bám vào lan can được khắc hoa văn chìm nổi, ánh mắt nhìn về phía vườn hoa lớn phía trước, trong lòng có chút loạn. Rốt cuộc cô lựa chọn bước đi này có phải quá mạo hiểm rồi hay không? Nếu như chỉ vì hành động này của cô mà khiến cả cốt truyện thay đổi thì liệu nó là điều tốt hay xấu.

Khâu Hân Di hít vào một ngụm khí như để trấn tĩnh bản thân, nhưng lúc này mới suy nghĩ đến vấn đề đó không phải đã muộn rồi sao? Nghĩ đến đây, tâm tình của Hân Di cũng vơi bớt không ít, nhanh chóng xoay người đối diện với Mạch Bác, chậm rãi nở nụ cười, cất giọng nói với anh:

"Anh Mạch Bác...chúc mừng anh." 

Mạch Bác vẫn duy trì biểu cảm ban đầu của mình, nối gót Khâu Hân Di hướng về ban công. Sau khi nghe thấy giọng nói của Khâu Hân Di, lại thấy nụ cười chân thật trên môi cô lại càng thêm ngạc nhiên. Đứa em gái này trước nay luôn đối với anh lạnh nhạt cực điểm, nếu nói đúng hơn chính là chán ghét. Mặc dù anh luôn âm thầm bảo hộ cô, cô biết cũng coi như gió thoảng, một hai xem như anh là người vô hình. Hai người đã gần một năm không gặp, tuy nói tâm tính con người là thứ dễ thay đổi, song đột nhiên thay đổi nhiều như vậy cũng thật khiến cho anh không thể tin vào mắt mình. 

"Em..." Mạch Bác mím chặt môi, nhất thời không biết nên nói điều gì, ngập ngừng nói một tiếng. 

Khâu Hân Di chỉ cần nhìn qua biểu tình của Mạch Bác, liền biết trong lòng anh có bao nhiêu loạn. Nếu như đổi lại là cô, có khi còn có phản ứng dữ dội hơn anh nhiều lần. Điển hình là khi chứng kiến mấy cái diễn biến kì quái đi ngược với nguyên tác kia cô còn suýt chút nữa muốn nhắm mắt buông tay, nói gì thì nói một nữ phụ IQ ít ỏi như cô làm sao đấu được với bàn tay vàng của tác giả và dàn hậu cung cực phẩm của nữ chính chứ.

Ảnh Hậu Giá Đáo _ Nữ Phụ Tái SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ