Chương 2: Đẫm máu trọng sinh

32 0 0
                                    

"Buông... Ta không đi, ta không đi! Van cầu các ngươi buông ta, van cầu các ngươi....."

"Quan gia, tha con bé đi! Để ta đi thay! đừng đụng con gái của ta.... Quan gia, nó vẫn chỉ là đứa bé, xin các người thương xót tha nó đi....."

Bóng đêm như mựu, trăng rằm trên cao như ẩn như hiện lại như lạnh lùng câu khởi khóe miệng giễu cợt thói đời mỏng lạnh.

ở trong lều vải quân doanh, một thiếu nữ y phục mảnh mai, đơn bạc bị mấy người lính kéo dã man ra bên ngoài, nước mắt chảy ra rửa sạch khuôn mặt bám đầy bụi đất, mơ hồ có thể thấy được ngũ quan xinh xắn. Một phụ nhân khuôn mặt phong sương quỳ rạp trên mặt đất, kéo lấy ống quần binh lính đau khổ cầu khẩn. Mà các góc khác trong doanh trướng có chừng mười cô nương gầy gò dựa sát vào nhau, chỉ là bọn họ không tiếng động nào mà nhìn chứ một cử động cũng không dám.

Một người lính không nhịn được đá một cước lên vị phụ nhân quỳ phía dưới, khuôn mặt châm chọc nói: "Cho bà đi? Tuổi của bà cũng đã xấp dày, Lưu phó tướng có thể để ý đến bà sao? Chẳng lẻ bà còn tưởng mình là Khúc gia danh môn vọng tộc lúc trước? Đừng tưởng rằng các ngươi vẫn còn là phu nhân tiểu thư cành vàng lá ngọc như xưa, hôm nay Khúc gia đã bị tịch thu, các ngươi đã vào hồng doanh thì chính là kỹ!" Vừa nói vừa chỉ chỉ những cô gái đang co rúm người lại: "Các ngươi cũng giống như bọn nó đều là tiện nô! Lưu phó tướng đã điểm danh muốn Khúc Mật Nhi hầu hạ những chuyện khác không cần nói đến!"

Nói xong thô lỗ lôi thiếu nữ đi ra ngoài, thiếu nữ vùng vẫy kịch liệt hoảng sợ kêu to: "Mẹ ơi! Cứu con.... Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Mật Nhi! Các người buông con bé ra...." Bị một cước hung bạo đá văng ra phụ nhân gục trên mặt đất hấp hối la hét nhưng không cách nào ngăn cản binh lính đem thiếu nữ lôi đi.

Ở một khác cuối cùng bị bắt ra khỏi doanh trướng, vị thiếu nữ nhở nhắn kia không biết từ đâu bỗng nhiên sinh ra khí lực đột nhiên tránh thoát binh lính trói buộc, không đợi mọi người phản ứng liền quyết tuyệt dùng đầu đập vào tảng đá lớn bên ngoài doanh trướng, máu tươi bắn tóe ra, ánh mắt thiếu nữ nhất thời như ánh sao rơi xuống mất đi rực rỡ vốn có, thân thể mềm nhũn trượt chân ngã trên mặt đất.

Mà máu tươi dọc theo trán đến gương mặt thiếu nữ chạy xuống, hội tụ trên mặt đất thành một vũng huyết thủy như bàn quay chậm rãi chuyển động số mệnh .....

.........

Đầu dau như muốn vỡ tung, trong mũi nồng nặc mùi vị máu tươi, trên mặt xúc cảm cùng trước khi mất đi ý thức giống nhau, trán trào ra máu tươi ướt nhẹp, bên tai là tiếng khóc vỡ tan cùng tiếng gọi ầm ĩ. Diệp Hòa mặc dù đâu đến nhíu lại lông mày nhưng lúc nghe thấy thanh âm người bên cạnh trong bụng cũng thầm vui mừng, chẳng lẽ bị một phát vào đầu cũng không chết? Lúc nào kỹ thuật chữa bệnh trong nước cô lại đạt đến cấp bậc đỉnh như vậy nha?

Diệp Hòa khó khăn mở mắt ra, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khóc đến hai mắt đỏ bừng, búi tóc xốc xếch xõa tung ra, mặc một bộ tiểu bỉ giáp nhiễm bụi đất, quần trên người cũng bẩn đến nhìn không ra màu sắc, bên hông quấn một dây lụa rõ ràng là cải trang của người xưa.

"Mật Nhi, Mật Nhi con tỉnh lại đi, đừng hù mẹ sợ.....con cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không? Đau không?"

Diệp Hoà trong mắt hiện lên vẻ mông lung còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ trung niên trước mắt liền lau nước mắt kích đọng hét toáng lên, một tay kéo lấy nàng ôm thật chặt vào trong ngực, thống khổ nói: "Là mẹ hồ đồ, chảy nhiều máu như vậy sao có thể không đau chứ? Mật Nhi, là mẹ vô dụng đã làm khổ con..... Nếu con đụng đầu chết mẹ sống thế nào đây......"

Cảm thấy từ trên người phụ nhân truyền đến ấm áp, trong lòng Diệp Hòa không khỏi có phần cảm động, nàng từ nhỏ đã mất cha mẹ nên chưa bao giờ cảm nhận được tình thân. Mặc dù không nhận ra vị phụ nhân này nhưng không nhận được tham niệm ấm áp từ người bà, thấy khuôn mặt bà thắm thiết tự trách, Diệp Hòa dịu dàng mở miệng an ủi: "Ta không sao".

Nhưng vị phụ nhân cảm xúc dường như không vì vậy mà chuyển biến tốt lại như cũ khóc thút thít.

Diệp Hoà nén đau nhức trên đầu, chống cự lại cơn mệt mỏi buồn ngủ vì mất máu quá nhiều, mở to hai mắt tĩnh táo đánh giá bốn phía, nơi này là túp liều rất nhỏ chất đầy bó củi, ngoài mấy thứ đó ra thì không còn gì khác.

Nàng cảnh giác cúi đầu chỉ thấy trên người mình mặc một chiếc váy ngắn bằng lụa dệt nổi không có tay, xem ra chất vải cũng rất tốt nhưng cùng trên người phụ nhân giống nhau đều nhiễm bụi đất bẩn không chịu nổi.

Diệp Hòa vội vàng giơ tay lên, chỉ thấy mười ngón tay thon dài trong suốt như bạch ngọc, mềm mại trắng mịn không chút tỳ vết, đôi tay này tuyệt đối không phải là tay nàng, công tác của nàng cần phải thường xuyên luyện tập cùng sử dụng dao súng hay các loại vũ khí, trên tay đã sớm có đầy vết chai, cũng không thiếu vài vết sẹo lúc thi hành nhiệm vụ để lại!

Nhìn bàn tay xa lạ trước mắt lại nhớ tới mình bị Lưu Hồng Vũ bắn một phát vào đầu, nhớ tới vị phụ nhân này gọi nàng là "Mật Nhi", nàng như bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng thoáng chốc bị đảo lộn truyền đến hàng lọat cảm giác vô lực,cơn mệt mỏi âm ỉ kéo đến do mất quá nhiều máu ánh mắt khép lại để mặt bản thân rơi vào hôn mê. .....

...........

"Quan gia, cầu xin người cho nữ nhi ta một ngụm nước đi, còn tiếp tục không ăn không uống con bé sẽ chết mất, quan gia.... Ta chỉ có một đứa con này, xin người đấy....."

Không biết ngủ mê bao lâu, Diệp Hoà mơ hồ nghe thấy vị phụ nhân kia mang theo cầu xin nức nở, trong khi ý thức mơ hồ trán lại bị một mảnh vải bao lại. 

Loạn thế thịnh sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ