CHƯƠNG 22

3.8K 217 14
                                    

Yên lặng như chết.

Mấy người bạn ngồi cạnh Hạ Kỳ Sâm lặng lẽ rút lui, tránh để lửa khỏi lan tới người mình, dời qua chỗ an toàn rồi thì nhiều chuyện nhìn qua bên này, làm quần chúng ăn dưa. Từ Nam Chung ngồi đối diện ung dung cầm ly rượu lên nếm thử một hớp, cười trên sự đau khổ của người khác, tò mò không thua kém ai cả.

Phát hiện không còn chỗ nào dựa dẫm, Hạ Kỳ Sâm đặt ly rượu xuống, không lộ ra biểu cảm, nhìn cô gái hùng hổ dọa người trước mắt, giả bộ bình tĩnh: "Uyển Uyển, sao em tới đây?"

Đáng lẽ giờ này cô vợ nhỏ phải ở nhà, tự nhiên lại tới đây chém giết, nhất định có vấn đề. Không biết Trần Uyển Ước có giận dữ lắm không mà cô lại tỉnh táo đứng tại chỗ, không nhúc nhích, siết chặt lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô đã chừa lại mặt mũi cho anh, không làm chuyện gì quá đáng, không làm rùm beng lên. Nghe giọng anh thản nhiên như không có chuyện gì, cô không nói câu nào, xoay người bỏ đi.

"Uyển Uyển -- "

Hạ Kỳ Sâm đứng dậy kéo cánh tay cô lại, nhíu mày. Lúc anh đứng lên, mùi rượu và thuốc lá bay thẳng vào mũi cô. Hai mùi này và mùi canh dinh dưỡng, à không, canh bà bầu hoàn toàn đối lập.

"Chị dâu, chị tức giận rồi hả?" Mấy thằng bạn xấu trêu ghẹo, "Tụi em làm chứng, anh Sâm tuyệt đối không giấu chị dâu lén phén bên ngoài đâu. Anh ấy chỉ tới đây uống vài chén rượu thôi."

Mấy người này tốt bụng muốn giúp anh giải thích, ai ngờ lại phẩy thêm gió vào lửa, khiến Trần Uyển Ước càng đi nhanh hơn. Hạ Kỳ Sâm đuổi theo vợ đi ra cửa.

Sau màn này, mấy anh em hứng thú bàn tán.

"Chậc chậc, lần đầu thấy anh Sâm cúi đầu trước phụ nữ, giống như con sói bị thuần phục rồi ấy."

"Đúng vậy, anh Sâm trước kia tự do thoải mái, em còn không biết sau này có ai quản nổi không."

"Lúc nào đó anh Chung cũng tìm một cô gái để bị quản như anh Sâm đi."

Đề tài chuyển qua người Từ Nam Chung. Không có ai ngồi đối diện anh ta, một người ngồi uống rượu, khuôn mặt đẹp trai một nửa hiện ra dưới ánh đèn, nửa kia ẩn trong bóng tối. Nghe người anh em nói như vậy, mặt anh ta vẫn không có phản ứng.

Có người trêu ghẹo nói: "Có cô nào quản được ảnh đâu, theo em thấy thì chỉ có con gái ảnh là quản nổi thôi."

*****

Bên ngoài phòng bao, Trần Uyển Ước đi phía trước, trong lòng phát bực, nhịp bước rất nhanh. Hạ Kỳ Sâm cũng đi nhanh theo. Việc đã đến nước này, anh giải thích thế nào cũng phí công, biện pháp tốt nhất là nghiêm túc, không đùa giỡn. Người đàn ông đi nhanh hơn, gọi một tiếng: "Uyển Uyển."

"Đừng có gọi em như thế, làm như thân lắm vậy."

Trần Uyển Ước quay đầu trừng mắt nhìn, lại đi tiếp. Mũi giày vừa nâng lên, cô đã cảm thấy phía sau lưng có người kéo mình quay lại, cả người cô bị anh ôm vào lòng.

"Em nghe anh nói." Hạ Kỳ Sâm giải thích: "Anh không cố ý tới đó uống rượu."

Trần Uyển Ước: "Bộ có người kề dao trên cổ bắt anh uống chắc?"

[EDIT] Muôn vàn cưng chiều - Vương Tam Cửu - Editor WiooNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ