CHƯƠNG 3

546 16 0
                                    

CHƯƠNG 3

Ba trăm năm trước, thiên giới. Phi Loan Điện.

Ta dựa vào lan can trên thiên điện, ngẩn người nhìn về phía chân trời xa xôi.

“… Cùng, Tiểu Cùng … Tư Cùng !” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

“Cái gì ?” Ta bị gương mặt đột nhiên tiến sát gần mặt làm hoảng sợ, vội vàng rút lại toàn bộ suy nghĩ.

Phàn Y một thân bạch y đang khịt khịt mũi, cười vô cùng đáng yêu. “Ngươi lại vừa thất thần đó nha ! Thật đúng không hiểu được rốt cuộc bầu trời có gì tốt, khiến ngươi suốt ngày ngắm nhìn chăm chú đến vậy.”

Ta đưa mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, đáp: “Ngươi không thấy màu sắc này … rất đẹp hay sao?”

“Rất bình thường a!” Y cũng ngẩng đầu lên theo. “Còn chưa đẹp bằng Tiểu Cùng ngươi đâu.”

Ta cười nhẹ một chút, đáp : “Vật thể hữu hình, dù cho bề ngoài có đẹp thế nào, cũng không bằng một phần vạn so với trời đất này. Vũ trụ, không trung, đại địa, đều là cội nguồn của vạn vật, ‘Sinh sinh tử tử, đều là hư ảo, thiên địa vạn vật, bất luận là hữu hình hay vô hình, toàn bộ đều là trăm sông đổ về một biển.’ ”

“Sặc … Cái kia, Tiểu Cùng à ! Thành thật mà nói, ngươi chẳng những bộ dạng xinh đẹp, học vấn cao thâm, tính tình lại càng cực kỳ điềm đạm, nhã nhặn, chỉ có điểm thích thuyết giáo này thật sự là làm cho người khác không thể nào chịu được. Hở một tí là cứ như đi vào cõi thần tiên hư ảo, mở miệng ra là một loạt các đạo lý lớn nhỏ không liên quan, thật là rất sâu xa huyền bí, ta nghe một chút cũng không hiểu a.”

“Ngươi nghe không hiểu những thứ này? Vậy cuộc khảo thí vào tháng sau, ngươi phải làm sao?” Ta hơi nhíu mày, khẽ hỏi.

“Hả?” Phàn Y cả người chấn động, ngây ngốc hỏi lại : “Ngươi nói … cái gì khảo thí a?”

“Chính là cuộc thí luyện đại trưởng lão trăm năm tổ chức một lần.” Trông bộ dạng này của y, không phải tám phần là đã quên sạch sành sanh rồi chứ ?

“Ha ha … ” Y đầu tiên là nhếch miệng cười to một tiếng, sau đó gương mặt trở nên ai oán cùng cực, cùng với tiếng khóc nức nở nói : “Ta hoàn toàn không nhớ rồi.”

Quả nhiên ! Tâm tư của y quả thật rất dễ dàng đoán được.

Ta vỗ vỗ bả vai Phàn Y, an ủi : “Cách cuộc khảo thí còn một tháng, ngươi bây giờ siêng năng tập luyện một chút, hẳn là sẽ thông qua thôi. Nói là khảo thí, kỳ thật không phải quan trọng tập luyện tiên pháp hay tiên thuật, mà là nhìn xem tâm cảnh của người đó thế nào. Cái gọi là tâm cảnh, chính là chỉ …”

“Ngừng!” Y đột nhiên bịt kín miệng ta lại, “Tiểu Cùng, hiện tại ta thật sự rất phiền não, cho nên phiền ngươi đừng lại tiếp tục niệm kinh, ta một chút cũng không muốn biết cái tâm cảnh mà ngươi sắp nói tới hai canh giờ kia là cái gì!”

Đoạn Tương Tư [Hoàn]《 断相思 》  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ