CHƯƠNG 7

307 12 0
                                    

CHƯƠNG 7

“Chờ một chút! Đừng đi … ” Mắt thấy người nọ quay lưng về phía ta, càng ngày càng xa, ta giãy giụa muốn đuổi theo, lại phát hiện mình hiện hoàn toàn không thể nào động đậy.

Sương mù dần biến mất, thiếu niên dáng vẻ tươi cười rực rỡ bỗng biến thành gương mặt của nam nhân trước mặt, trong mắt là một cõi băng giá sâu không đáy.

“Lãnh Vô Tuyệt …” Ta cố hết sức nhớ ra cái tên kia, trong phút chốc không thể phân biệt được đâu là ảo ảnh, đâu là hiện thực.

“Tỉnh rồi? Ngươi vừa rồi liên tục la hét, gặp phải ác mộng gì sao?” Hắn vừa nói tay lại cầm mảnh khăn ướt thay ta lau mồ hôi.

“Ừ” Ta suy yếu gật đầu, trong lòng gợn sóng, dường như chỉ cảm nhận được một chữ đau. Dù có tỉnh lại thì sao chứ, hiện thực đã thấy rõ hắn ngày càng lãnh khốc vô tình.

“Ngươi lần trước bị thương còn chưa bình phục, lần này thương thế lại nặng thêm, mấy ngày tới tốt nhất cứ ngoan ngoãn nằm trên giường, không cần chạy lung tung khắp nơi.”

“Vậy … việc trông coi Thiên giới phải làm sao đây?” Đây là trách nhiệm của một thân đại trưởng lão như ta a.

Lãnh Vô Tuyệt hung hăng liếc ta một cái, nói: “Ngươi đây là muốn ta một lần nữa phế bỏ chức vụ của ngươi sao? Yên tâm, Thiên giới cho dù có thiếu đi một người như ngươi, cũng không đến nổi đảo ngược cả lên.”

Nhưng nếu có thêm ta, tình hình có thể sẽ khác đi.

“Cũng được.” Ta yếu ớt cười một chút, nhìn ra xa sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này đã đêm khuya. “Ta lần này lại ngủ trong bao lâu?”

“Ba ngày ba đêm.”

Có lâu hơn so với ta dự đoán, thảo nào cảm thấy cả người không còn chút sức lực.

“Ngươi chắc không phải cũng trông ta suốt ba ngày chứ hả?” Mắt thấy không khí có phần cứng ngắt, ta nhịn không được trêu ghẹo hắn một chút.

Lãnh Vô Tuyệt nâng mắt nhìn ta, vẻ mặt vô cùng hung ác, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao có thể!”

Ta bị khí thế của hắn làm hoảng sợ, thân mình không tự chủ được mà lui về sau, không phải vậy chứ, hắn dùng cái vẻ mặt như muốn giết người như vậy làm gì?

Lãnh Vô Tuyệt dùng ánh mắt dị thường đáng sợ này nhìn ta một hồi lâu, đến khi toàn thân ta phát lãnh, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, từ trong ngực lấy ra một cái lọ màu ngọc bích, nhét vào trong tay ta.

Lọ dược màu xanh biếc óng ánh trong suốt ở trong bóng đêm lại lóe lên tia sáng, hình dáng mặc dù cực kỳ bình thường nhưng sờ vào thì lạnh lẽo tựa như băng, cảm giác rất thoải mái.

Trong phòng luyện đan có hàng ngàn hàng vạn chiếc lọ khác nhau, nhưng vật trong tay ta thì chỉ có duy nhất một cái, đặc biệt khác thường.

Đoạn Tương Tư [Hoàn]《 断相思 》  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ