Chương 23: Có người bắt chước.

6 1 0
                                    


Hôm nay Mục Quỳnh trở về nhà sớm hơn thường ngày rất nhiều, trong sân nhà Diêu gia đang rất náo nhiệt, có phụ nữ giặt quần áo, có tiếng đàn ông mắng con cái trong nhà, còn có người nấu vội bữa cơm tối đã trễ trong ngày.

Cửa phòng bọn họ đã đóng kín, nhưng không có chốt bên trong, Mục Quỳnh đẩy nhẹ cửa ra, liền nhìn thấy dưới ngọn nến trong nhà là Chu Uyển Uyển và Mục Xương Ngọc đang xem báo.

Hai người nghe được âm thanh mở cửa liền ngẩng đầu lên, hai gương mặt một lớn một nhỏ rất giống nhau, thậm chí biểu cảm cũng không khác gì mấy.

"Hai người đang đọc báo sao?" Mục Quỳnh hỏi.

Chu Uyển Uyển có chút ngượng ngùng: "Chỉ là tùy tiện xem chút thôi... Tổng cộng không biết được mấy chữ, sao có thể đọc báo chứ."

Mục Xương Ngọc lại hưng phấn nói: "Anh! Em có thể nhận ra được rất nhiều chữ trên báo đó!"

"Xương Ngọc thật giỏi!" Mục Quỳnh khích lệ: "Một ngày nào đó, Xương Ngọc nhất định có thể đọc được hết mọi chữ trên báo!"

Mục Xương Ngọc nghiêm túc gật đầu.

Mục Quỳnh lại tiếp tục cổ vũ nàng vài câu, lúc này hắn mới nhìn về phía Chu Uyển Uyển: "Mẹ, hôm nay con vẫn chưa ăn cơm chiều, mẹ đi hâm cơm cho con đi. Còn nữa, con có đem về một cái hamburger cho hai người này."

Mục Quỳnh lấy cái hamburger trứng gà ra.

Mục Xương Ngọc vui mừng nói: "Bên trong có trứng gà!"

"Ừm." Mục Quỳnh cười cười: "Hamburger trong nhà hàng anh nếm qua không ít, cái này là mang về cho hai người ăn thử. Xương Ngọc, đem nó cắt ra chia với mẹ đi."

Mục Xương Ngọc gật đầu, nhưng sau khi nhận lấy cái hamburger lại không đem đi cắt ngay, mà ánh mắt dừng trên xâp giấy trắng và vở trong tau Mục Quỳnh.

Mục Xương Ngọc đầu tiên có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã vui vẻ nói: "Anh mua giấy bút và vở sao?"

Kỳ thực Mục Xương Ngọc đã sớm nhìn thấy đồ trên tay Mục Quỳnh, chỉ là nghĩ đó là báo chí, hiện tại phát hiện thì ra là giấy trắng tinh, hơn nữa còn có mấy quyển vở nữa.

"Đúng vậy." Mục Quỳnh gật gật đầu: "Anh còn mua một cây bút máy nữa." Mục Quỳnh nói xong, liền lấy bút máy và hộp mực nước từ trong ngực ra.

"Bút máy!" Mục Xương Ngọc hô lên một tiếng, lúc này nàng như đã quên luôn cái hamburger trong tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cây bút máy kia.

Chu Uyển Uyển cảm thấy bọn họ không cần thiết mua thứ này, luyện chữ thì có thể dùng báo, trên báo có rất nhiều chữ, nên mua bút rất tốn kém...

Nhưng mà đây là Mục Quỳnh mua, hơn nữa con trai nàng cũng không thích nghe những lời này. Lời nói của Chu Uyển Uyển đã tới trên môi, lại trở thành tiếng thở dài, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.

Mục Xương Ngọc nhìn thấy bút máy thật sự rất hiếu kì, nhưng không dám chạm vào nó, chỉ có thể nhìn không dứt mắt. Chu Uyển Uyển không tò mò như Mục Xương Ngọc, nàng ra ngoài nhóm lửa nấu nước, sau đó đem thức ăn buổi chiều còn dư lại để lên hấp cho nóng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 05, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Dân Quốc Văn Hào - Quyết Tuyệt [Edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ