[10]

1.2K 159 5
                                    

jungkook thảy điếu thuốc tàn xuống mặt đất rồi lấy mũi giày dụi vào để dập tắt. cậu đứng trơ trọi trước cửa của một quán bar, nửa muốn trở vào vì cái lạnh thấu xương của buổi đêm đầy sương mù, nửa vì đợi jimin mà nấn ná ở lại. tần suất jungkook đến quán bar này đếm trên đầu ngón tay, tức là không nhiều, chỉ khi có chuyện gì đó thật sự quan trọng, min yoongi sẽ lại sử dụng tông giọng quyền lực của mình để lôi cậu, jimin và hoseok đến đây.

như không thể chịu nổi nữa cái buốt giá ngoài trời, jungkook đành phải lủi thủi bước vào bên trong. cậu nhóc quay trở lại căn phòng mà mình đã rời đi mười lăm phút trước đó, khi jungkook xoay nắm đấm cửa, cảm tưởng như không khí bên trong chẳng khác bên ngoài là bao nhiêu cả. vẫn cái lạnh lẽo ấy, nó toát ra từ người ngồi trên chiếc ghế trung tâm kia, min yoongi. y bắt chéo chân, điệu bộ tưởng chừng như thông thả, nhưng jungkook biết y thật ra đang rất tức giận. yoongi cầm trên tay hờ hững ly rượu vang rót đầy của mình, hắc khí xung quanh y khiến ai nấy đều sợ hãi.

ngồi trên sofa gần đó là jung hoseok, một đàn anh của jungkook, người thường xuyên nhận và phổ biến nhiệm vụ cho cậu với jimin, cũng là cố vấn đáng tin cậy của min yoongi. anh mang trên mình một nụ cười tươi vui, toả nắng như ánh mặt trời, nhưng với tình hình căng thẳng đang diễn ra lúc này, hoseok chẳng tài nào kéo vãn được tình huống theo hướng tích cực cả.

cả ba đều ngồi lặng im, không ai nói với ai câu nào, tiếng đồng hồ tích tắc vẳng lại từ xa, như thể cùng họ đợi chờ người cuối cùng xuất hiện. không lâu sau đó, park jimin bước vào căn phòng. cậu ngồi vào chỗ đối diện yoongi, kế bên jungkook với một gương mặt hết sức bình tĩnh.

yoongi động đậy một lúc trên chỗ ngồi của mình, lấy trong túi ra những tấm hình rồi ném nó lên bàn, trước mặt jimin. không cần phải xem qua, cậu cũng biết đó chính là những hình ảnh được chụp lúc jimin đang làm tròn trọng trách bảo vệ taehyung của mình, mặc dù chẳng ai bảo cậu phải làm thế cả, ngay cả yoongi cũng không.

"chuyện này là sao đây?" - sử dụng chất giọng trầm đến đáng sợ của mình, yoongi như một ngài thẩm phán đang hỏi cung jimin.

cậu hít một hơi thật sâu để lấy lại điềm tĩnh, bàn tay của jungkook bỗng đặt lên lưng jimin để trấn an cậu.

"bọn chúng tính ám sát taehyung, em chỉ đang bảo vệ anh ấy."

"anh đâu có bảo mày làm thế?"

"thế anh không quan tâm đến taehyung thật à? mặc dù anh ấy là em của anh?" - jimin có hơi bực dọc hỏi vặn lại. đây là một trong số ít lần cậu cãi lại yoongi.

jimin cứ nghĩ rằng y sẽ nổi giận trước cái thói cọc cằn của cậu, nhưng ngạc nhiên thay, yoongi lại chẳng nói gì, y đặt ly rượu hãy còn mới lên bàn, hai tay đan vào nhau với ánh mắt im lặng dò xét.

"thế còn mày? mày có quan tâm taehyung không?"

câu hỏi đánh vào tim jimin một cách bất ngờ và khiến cậu trở nên chột dạ. ngay từ đầu, cậu chỉ nghĩ bản thân xem taehyung như một khách hàng không hơn không kém. jimin lại càng chắc nịch khẳng định như vậy khi cậu nói rằng mình rất ghét những người như anh. vậy mà, chỉ vì một thoáng do dự, jimin đã tự đặt bản thân vào tình thế hiểm nghèo, có nguy cơ bỏ mạng cao để cứu lấy taehyung khỏi nòng súng hướng về phía anh. ngay từ khoảnh khắc ấy, cậu mới nhận ra mình quan tâm taehyung không phải vì anh là khách hàng nữa. mà vì một lý do nào đó còn hơn cả thế.

vmin • the secret sniper.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ