taehyung đã cảm thấy nghi hoặc ngay từ lần đầu anh gặp lại jimin sau sự việc ở khách sạn revenue. lúc ấy, cậu kiên quyết tránh mặt anh, không cho taehyung một cơ hội nào để đề cập đến chuyện đó. jimin hành động như thể cậu biết điều gì nghiêm trọng mà đáng lẽ ra taehyung không nên biết, và nó khiến anh khó chịu.
bởi taehyung không thích cái cảm giác bị người khác trơ trẽn qua mặt như vậy mà không tài nào bắt lại được.
"không phải."
âm thanh của người kia dù nhỏ nhưng anh vẫn hoàn toàn có thể nghe thấy. nó chứa đựng một vẻ gì đó rất chắc nịch và kiên định, không hề ngập ngừng hay lúng túng.
"không phải?"
taehyung bất ngờ máy móc lặp lại câu nói, anh đã nghĩ rằng cậu sẽ cuống lên không biết trả lời ra sao, sau đó bịa đại một lý do nào đó nghe không hề thuyết phục chút nào để rồi bị taehyung vặn lại. nhưng trước mắt anh, jimin cực kì bình tĩnh, nét mặt không biểu lộ một cảm xúc nào nhất định. cả người cậu toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, tay vẫn điềm đạm khuấy đều nồi súp nóng.
"anh lầm rồi."
như để thêm phần chắc chắn cho câu phủ định thẳng thừng của mình, jimin ngừng tay, ngước mắt lên nhìn taehyung một vẻ gì đó cứng rắn. anh nhất thời bối rối, đến lượt mình lại không biết trả lời ra sao.
"vậy còn người đã đỡ giúp tôi nhát dao lúc ấy..."
"có thể là ai đó thấy nguy nên nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, hoàn toàn không phải tôi."
đầu óc taehyung như rối bời. cứ tưởng đã nắm bắt được đối phương trong tay, ai ngờ lại bị người kia thâu tóm đến mức ngạt thở. bầu không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng đến mức anh bỗng cảm thấy hối hận về việc mình đột nhiên lôi chuyện này ra nói. taehyung thật sự rất tò mò, người kia đã vì anh mà mạo hiểm như vậy, lẽ nào taehyung không được biết chút gì về họ để đền đáp?
điện thoại jimin bỗng rung lên, vọng lại vào căn bếp những âm thanh reng reng báo hiệu cho một cuộc gọi đến. cậu lập tức buông tay, bỏ dở nồi súp, trước khi trở ra phòng khách còn không quên tắt bếp và dặn taehyung.
"súp xong rồi."
jimin bắt máy luôn mà không màng xem trước người gọi đến, bởi vào những giờ như thế này - cụ thể là hơn ba giờ sáng, chỉ có jungkook mới đi làm chuyện khác người đó. đầu dây bên kia bỗng nhiên lại phát ra tông giọng của một người đàn ông, trầm và khàn, jimin cảm giác như bản thân đã nghe qua chất giọng này ở đâu đó, nhưng cậu không tài nào nhớ ra được.
"jimin..."
người đó gọi tên cậu một cách chậm rãi. jimin đến giờ mới nhấc điện thoại ra khỏi tai mình để kiểm tra lại số gọi đến - là số lạ, không giống như ở vùng này. trực giác của một sát thủ mách bảo jimin rằng người đang nói chuyện với cậu không hề tầm thường, cơ mặt cậu căng lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, giọng dè chừng hỏi lại.
"ai đấy?"
jimin không phải chưa từng gặp loại chuyện này trước đây, rất nhiều là đằng khác. còn nhớ về việc cậu nói rằng có hàng tá người muốn giết được jimin không? gọi điện quấy phá cậu cũng là một trong những hằng hà xa số các cách để bọn chúng đe doạ jimin. như đã nói trước đó, cậu còn chẳng thèm nhìn họ bằng nửa con mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
vmin • the secret sniper.
Mystery / Thriller"kim taehyung, anh tin em chứ?" "luôn luôn." đã hoàn tất: 20:02, ngày 26 tháng 7 năm 2020 highest ranking: #1 vmin