chương 4: Tiểu Hắc nhờ anh " chăm sóc"

6.3K 490 72
                                    


   Khoa ngoại thần kinh Tiêu Chiến đang công tác là khoa trọng điểm của bệnh viện nhân dân thành phố. Chủ nhiệm khoa giáo sư Trần Quân đồng thời cũng là phó viện trưởng. Tiêu Chiến trước nay đều rất được giáo sư yêu thích cũng như quan tâm  chăm sóc. Ở bệnh viện anh cũng không có bạn bè gì nhiều , trước giờ cũng hầu như không tham gia các hoạt động mà công đoàn tổ chức.

Có đồng nghiệp từng nói anh không hoà đồng với mọi người , cảm giác anh là kiểu người  thanh cao nhưng giáo sư Trần trước nay chưa bao giờ nói không phải anh một lời, vẫn thường xuyên tìm anh để thảo luận những ca bệnh khó. Cũng thường để anh đi tham gia một số hội nghị nghiên cứu khoa học trong tỉnh thay mình.

  Chiều nay Tiêu Chiến phải ra ngoài họp. Thời gian ca phẫu thuật anh do mổ chính sáng nay lâu hơn so với dự tính. Sau khi kết thúc cơm trưa cũng không kịp ăn liền thay y phục để đi họp . Mãi không bắt được taxi , Tiêu Chiến lo mình sẽ đến muộn liền dứt khoát bước lên chiếc xe buýt ngoài cổng bệnh viện.

  Anh trước nay không thích ngồi xe buýt bởi vì anh không thích cảm giác động chạm với người khác. Để thuận tiện cho việc đi lại anh thuê nhà chỉ cách bệnh viện hai trăm mét, mỗi ngày đều đi bộ đến chỗ làm. Nếu như phải ra ngoài họp anh sẽ đặt xe trước. Nhưng hôm nay ngoài ý muốn.

  Bác sĩ Tiêu cho rằng khoảng thời gian giữa trưa  trên xe buýt chắc sẽ không đông . Nhưng dường như anh đã đánh giá thấp lượng người đi lại ở trạm trước cổng bệnh viện. Một nửa không gian xe dường như đã đứng chật người.

   Tiêu Chiến không muốn chen chúc lên xe với người khác nên anh đứng cuối cùng chờ người khác lên trước, đợi đến lúc anh kịp bước chân lên xe thì không thể không chen qua đám người để tiến xuống cuối xe.

Bác sĩ Tiêu đứng bám vào chỗ tay cầm, hai bên là hai nam nhân khác. Trong không gian chật hẹp, mỗi lần xe nghiêng ngả là lại một lần anh bị người khác xô vào vai cùng với cánh tay. Cũng có thể là do sáng giờ  chưa ăn gì, cảm giác buồn nôn cứ thế trực trào nơi cuống họng. Tiêu Chiến cau chặt mày tận lực nhịn lại.

   Tiếng động cơ xe buýt chạy, tiếng còi xe dồn dập trên đường , tiếng hành khách rì rầm nói chuyện trên xe. Trong một mảng hỗn tạp âm thanh ấy anh nghe thấy một giọng nói khỏe khoắn chắc nịch còn mang theo ý cười gọi tên mình

" Tiêu Chiến"

Bác sĩ  quay lại, đầu cảnh sát trẻ mặc thường phục ló ra từ hai hàng ghế cuối cười cười hướng anh vẫy tay.
Ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của thiếu niên hướng anh nhìn đến, tay vẫy anh lại .

" Anh qua đây ngồi"

Tiêu Chiến hướng vị cảnh sát trẻ gật gật đầu chào

" Không cần đâu, cậu cứ ngồi đi. Tôi rất nhanh liền đến trạm"

Cảnh sát Vương ngược lại chẳng khách khí với anh trực tiếp nhường chỗ cho một cô gái trẻ , trong biển người cậu chen chúc thập phần linh hoạt bước đến bên cạnh bác sĩ Tiêu

" Không nghĩ đến anh cũng đi xe buýt. Không đi xe riêng sao"

Vương Nhất Bác đứng đằng sau Tiêu Chiến, hai tay giữ lấy chỗ  vịn tay của xe. động tác như vậy khoanh cho anh một vùng vây an toàn. Hai tay của cảnh sát trẻ tuổi đặt đó, người xung quanh có lắc lư nghiêng ngả thế nào cũng không thể quệt vào anh.

 [ BJYX ]   Cầu Vồng  🌈 彩虹 (Trans )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ