Chương 31: Cầu vồng

5K 459 90
                                    


Phòng làm việc của cục cảnh sát cực kì sáng, ánh đèn chân không lạnh lẽo chiếu xuống như bật máy lạnh . Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc gần cửa ra vào nhất, ngón tay vô thức đan vào nhau sau đó nắm chặt lại. Lúc Tô Bỉnh Thần qua phòng bên cạnh gọi La Vĩnh Niên sang Tiêu Chiến mới ý thức được mình vào nhầm phòng, nhưng không có gì to tát cả, anh nhìn biểu cảm trên mặt từng người liền biết vụ án này cũng không phải bảo mật thành công cho lắm, La Vĩnh Niên cũng không thấy có vấn đề gì khi cả một đội ở bên cạnh lắng nghe.

Cát Nguyên Nguyên rót cho anh một cốc nước ấm , Tiêu Chiến cảm ơn đón lấy mới phát hiện trên chiếc cốc màu xanh có dán mảnh giấy hải miên bảo bảo hôm đó mình tặng cho cảnh sát trẻ ở ngoài phòng phẫu thuật.

Bác sĩ ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt lương thiện cùng an ủi của nữ cảnh sát. Nhiệt độ nước lan qua thành cốc truyền vào lòng bàn tay anh. Tiêu Chiến biết đây là cốc của Vương Nhất Bác, cũng giống như em , ấm áp khiến anh yên lòng.

Anh uống một ngụm nhỏ, đem chút ấm áp chảy vào lồng ngực, sau đó nhìn vào nụ cười tươi tắn của hải miên bảo bảo, trong thời khắc hiện tại sau mười ba năm , từng chút một tiết lộ vết thương .

" Lúc đó còn gần hai tháng nữa thì tôi mười lăm tuổi. Nhà chúng tôi vẫn sống ở căn nhà cũ phía tây thành phố. Bên đó là một khu biệt thự khá là yên tĩnh.  Hôm đó cha tôi đưa chị đi tham gia cuộc thi piano. Tôi ở nhà cũng dì Hứa. Sáng dậy dì ấy phát sốt nên tôi bảo dì ấy về phòng nghỉ ngơi, một mình đi ra nhận báo và sữa ... Chắc là hung thủ trà trộn vào phòng của tôi lúc đó.
Ban ngày không có điều gì bất thường. Buổi tối dì Hứa sau khi uống thuốc xong thì đi ngủ. Tôi cũng tắt điện đi ngủ sớm. Sau đó tôi nghe thấy có âm thanh, thực ra thì một chút cảnh giác cũng không có bởi vì môi trường xung quanh cũng rất tốt thường hay có chim bay vào phòng. Tôi còn thấy qua chú chuột nhỏ ở bên cửa sổ vì thế liền cho rằng có vật gì đó chui vào. Sau đó tôi nằm bò trên giường cúi xuống nhìn. Là một người đàn ông, tôi không bật đèn , nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt ,  xong mới rõ ... âm thanh đó là vì đâu mà có . Lúc đó hắn đang ...  hắn đang ... "

Tiêu Chiến đem hai tay bấu chặt chiếc cốc, chặt đến nỗi các ngón tay trắng bệch. La Vĩnh Niên nói tiếp câu sau

" Hắn đang giở trò biến thái đúng không ?"

Tiêu Chiến nhắm lại mắt, gật nhẹ đầu tiếp tục nói

" Tôi nên lập tức kêu cứu mới đúng, cũng có thể tôi hét lên rồi, chỉ là không nhớ. Hắn rất nhanh dùng khăn ướt bịt miệng tôi lại.
Tôi ngửi thấy một mùi vị nhàn nhạt, sau đó mất đi ý thức. Sau này tôi mới nghĩ đó là êtilen nồng độ cao có thể khiến con người mất đi ý thức trong vài giây.
Tỉnh dậy ở trong một không gian rất kín rất tối, miệng bị nhét khăn vào tay chân đều bị trói lại,  không cách nào kêu cứu cũng không cách nào tự giải thoát. Tôi nhớ lúc đó áo đã bị cởi ra. Nhưng quần đùi vẫn còn . Cũng không biết qua bao lâu, hắn quay lại. Tôi không nhìn thấy mặt  bởi vì hắn đội mũ bóng chày, đeo kính râm cùng khẩu trang . Lúc đó là tháng tám , nhưng hắn đem bản thân bịt lại rất kín  , là loại quần áo liền thân, tay đeo gang cao su trắng như thường gặp ở bệnh viện. Sau đó hắn bắt đầu xăm ở sau lưng tôi, mất khoảng tầm  bốn mươi phút tôi cũng không nhớ rõ, có thể cũng không lâu như vậy"

 [ BJYX ]   Cầu Vồng  🌈 彩虹 (Trans )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ