Chương 7: Cũng may mình không thích nam nhân

5.5K 484 182
                                    


  Tiêu Chiến thuê nhà ở một khu dân cư cũ gần bệnh viện. Phòng ở tầng sáu, không có thang máy, kiểu nhà có hai phòng riêng và một phòng khách.  Một phòng ngủ, một phòng sách bố trí rất đơn giản, tường nhà một màu trắng không có hoạ tiết cũng không có treo ảnh,phòng bếp kiểu mở nối liền với phòng khách được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi ngay cả một vết dầu nhỏ bám vào cũng không có. Vương Nhất Bác không kìm được hỏi

" Có phải anh cũng không nấu cơm ở nhà bao giờ"

Tiêu Chiến cầm ra một đôi dép mới đi trong nhà đưa cho cậu.

"Rất ít khi. Gọi đồ ăn ngoài càng tiện lợi hơn một chút."

Ước vọng được ăn ké cơm của cảnh sát Vương tan biến. Vương Nhất Bác thất vọng mếu máo

" Tôi còn cứ cho rằng bác sĩ sẽ rất chú ý đến vấn đề sức khỏe chứ. Thế mà cũng ăn cơm ngoài..."

" Một người thôi thì lượng nấu rất khó. Nhiều quá thì ăn không hết . Ăn đồ ăn thừa không phải càng hại sức khỏe hơn sao "

Tiêu Chiến cụp mắt nhìn cậu thay giày , lại nói

" Hai người sẽ càng dễ nấu hơn, cuối tuần tôi có thể nấu cơm, nếu cậu muốn ăn...."

" Tôi muốn !"

Vương Nhất Bác hưng phấn cắt ngang lời anh.

" Anh vẫn làm món canh cá đó chứ. Suốt bao nhiêu năm nay tôi cứ nhớ mãi không quên"

" Tôi nhớ năm đó cậu chẳng gắp mấy đũa món canh cá. Tôi còn tưởng cậu không ăn cay được. "

" Đó là bởi vì..."

Vương Nhất Bác ngậm miệng,nhưng Tiêu Chiến không hề có ý định dừng lại.

" Bởi vì sao ?"

Cậu nở nụ cười điềm nhiên như không

" Bởi vì món canh cá đó anh làm cho anh tôi. Tôi không muốn, cũng không nên ăn nhiều"

Đầu mày bác sĩ Tiêu hơi cau lại dường như có chút không hiểu lắm lôgic trong lời nói của cảnh sát Vương. Vương Nhất Bác không muốn giải thích nhiều, càng không muốn nói với Tiêu Chiến,  ca ca mới là người không ăn cay được. Nửa đĩa canh cá còn sót lại ấy tối đó vẫn là bị Vương Nhất Bác một mình ăn hết , ăn đến mức nước mắt nước mũi chảy giàn dụa cũng không nỡ buông đũa. Lúc đó cậu còn nổi lòng tham nghĩ nếu như đây là anh ấy làm cho mình thì tốt thật, nếu vậy mình sẽ càng ăn ngon miệng hơn một chút.

" Lúc đó chỉ có ba người chúng ta, cậu làm sao biết canh đó tôi làm cho ai chứ, tôi cũng đâu có nói cậu không được ăn ??"

" Anh đương nhiên không nói. Anh là người có tri thức như vậy"

Vương Nhất Bác cười cười khoát tay

" Không nói chuyện cũ nữa, dù sao đi nữa lần này cũng là làm cho tôi, tôi nhất định sẽ ăn hết !"

Tiêu Chiến quay người đi rót nước. Ánh điện phòng khách rất êm dịu , Vương Nhất Bác đứng đằng sau bác sĩ , nhìn ánh điện rọi xuống một phần tư bên mặt của anh, xương gò mà có chút nhô lên, cậu chắc chắn Tiêu Chiến đang cười.

 [ BJYX ]   Cầu Vồng  🌈 彩虹 (Trans )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ