Chap 21: Em tới khi nào mới trở lại...?

118 17 0
                                    

Nyeongmin hyung~
Em chuyển đi đột ngột quá, cũng chẳng báo anh một lời, em xin lỗi... Anh có ổn không? Vẫn khoẻ chứ? Em không ở đó, anh không được bỏ bữa đâu đấy nhé. À hôm nay anh thi lấy bằng Độn thổ rồi đúng không? Có người bảo anh lấy được bằng rồi, chúc mừng anh nhé! Quả nhiên là huynh trưởng Im mà~ Sắp tới còn thi cuối kì nữa, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng bỏ bữa, cũng đừng thức khuya.
Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm! Thực sự em không ổn chút nào hết... nơi đây cái gì cũng khác, ngôn ngữ thì rắc rối, mọi người ở đây thì không ưa người ngoại quốc, văn hoá, xã hội đều khác xa chỗ mình. Gần một năm kể từ ngày em tới đây rồi, vậy mà em vẫn không thể hoà nhập... em phải làm sao đây anh? Anh vẫn dặn em hãy luôn mỉm cười... nhưng em chẳng thể gượng cười nổi nữa rồi anh à. Từ những lời nói, những cái liếc khéo hay chỉ chỏ, em biết hết chứ, chỉ là em đâu có khả năng đứng lên chống lại họ bởi dù sao em nhập gia thì phải tuỳ tục thôi. Em mệt quá, thật chỉ muốn khóc thôi, nhưng em không cho phép bản thân mình yếu đuối vì nơi đây chẳng có ai có thể bảo vệ hay cho em mượn bờ vai nữa rồi!
Mai em thi môn cuối cùng, rồi sẽ kết thúc năm học vào cuối tuần này. Anh ở đó nhớ giữ gìn sức khoẻ, thi tốt nhé!

Yêu anh~ Youngminie của em
_Dongdong_

Đọc tới cuối bức thư, từng giọt nước mắt lại bất giác lăn dài trên gò má, Youngmin chưa từng vì một người mà khóc nhiều tới vậy. Anh thương Donghyun của anh quá!

Bao giờ em mới chịu trở lại hả Donghyun?
Bao giờ mới trở lại, để anh có thể bù đắp cho quãng thời gian khó khăn mà em phải trải qua...?

Nhìn kĩ có thể thấy, bức thư có một số đoạn bị nhoè như thể vết nước... mạnh mẽ gì chứ Kim Donghyun, không phải cũng khóc rồi sao? Mau trở về đây để Im Youngmin này bảo vệ nhóc chứ.

Cất cẩn thận bức thư vào sâu bên trong chiếc rương, Youngmin đi rửa mặt thì chợt nghe tiếng gõ cửa. Thở dài đầy mệt mỏi, anh ra mở cửa.

- Vào đi. - người đến là cậu em trai ngốc mà Youngmin vẫn hết lòng yêu thương.

- Anh ổn không? - khẽ liếc thấy đôi mắt hơi đỏ của anh, cậu nhóc hỏi.

- Không ổn chút nào đâu nhóc ạ! - lại thở dài, anh trả lời.

- Thế anh nghỉ đi, đừng thức khuya cũng đừng bỏ bữa nữa.

Nói rồi Devlin quay người đi về phòng ngủ, bỏ lại Youngmin đang ngơ ngác, không hiểu cậu nhóc tới tìm mình với mục đích gì.

Vừa định đóng cửa, lại có một bàn tay chặn lại, trước mặt anh giờ là con nhỏ õng ẹo chảy nước Amanda Wilson.

- Anh... anh, chuyện ba mẹ em... - nhỏ lắp bắp.

Youngmin mệt đủ rồi nha, đụng nữa là không nương tay mất.

- Mặt cô làm bằng gì sao dày thế? Không phải nên mang đi để nghiên cứu phát minh áo chống đạn à? Đừng để tôi phải nhắc lại nữa! Chuyện ba mẹ cô giết hại ba mẹ tôi, tôi đều đã tìm hiểu ra cả. Đừng có biện minh gì hết, tôi không quan tâm đâu, đằng nào người ra đi vẫn là ba mẹ tôi, cô làm sao hiểu được chứ? Và làm ơn tránh xa tôi ra, đừng ve vãn quanh tôi nữa, tôi không cho cô những gì cô muốn được đâu. Phần nữa, Donghyun biết, em ấy sẽ buồn đấy nên đi chỗ khác đi. Tôi cũng chỉ sợ tới lúc biết chuyện em ấy sẽ phanh thây cô ra thôi. Cô chưa thể biết Donghyun khi tức giận sẽ như thế nào đâu, nên cứ mong là mình không cần trải nghiệm những điều đó đi.

[YoungDong] Cặp đũa phép "song sinh"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ