Chap 19: I'm nothing without you

135 21 4
                                    

Youngmin ghét tuyết, bởi ông trời mang ba mẹ anh đi vào một ngày tuyết rơi. Giờ đây, Youngmin còn ghét cả mưa nữa, bởi vào một ngày mưa, người anh yêu thương không còn xuất hiện.

Youngmin một mình, dưới cơn mưa xối xả, cầm chiếc ô nhỏ, kiên trì mười lăm phút nhấn chuông. Không ai mở cửa, căn nhà chìm trong màn mưa lạnh giá.

Người hàng xóm thấy vậy, ngó đầu ra:

- Cậu trai bên đó đã cùng gia đình chuyển đi rồi! Căn nhà đó chỉ khi nào họ về mới ở thôi. Anh về đi, đừng tốn công nữa!

Youngmin chỉ cúi đầu cảm ơn một cái rồi rời đi. Tới cuối đường, anh bước lên một chiếc ô tô đen, bên trong có một cậu bé đã chờ sẵn, cả hai nói chuyện một chút, cuối cùng, chiếc xe cũng lăn bánh.

Phải, mai là ngày bắt đầu khoá học mới, anh cùng Devlin tới, muốn mời Donghyun qua chơi, mai cùng tới sân ga.

Ngày hôm sau, ngay khi vừa tới sân ga, anh liền tìm gặp Woong.

- Tôi không biết, em ấy đi không báo gì hết.

Em biến mất đột ngột như cách em bước vào cuộc đời anh, nhẹ nhàng, chậm rãi, mà cũng đầy bất ngờ.
Anh tình nguyện thay đổi bản thân vì em, từ từ từng chút một nhưng thật ngọt ngào và ấm áp. Anh đã coi em như một phần không thể thiếu, vậy mà em rời đi, không để lại dù chỉ một lời nhắn. Không gì cả.

______

Youngmin đã muốn khoe kết quả kì thi OWLs cuối năm ngoái cho Donghyun... thật ra không cần khoe, chắc ai cũng biết điểm của anh đều đạt O (Outstanding: xuất sắc). Nhưng... cậu đi đâu để lại bất cứ thứ gì, lời nhắn còn chẳng có nữa.

Giờ đây, dù đã qua kì thi OWLs năm 5 và còn một năm nữa mới phải lo tới kì thi NEWTs năm 7, Youngmin vẫn ngày ngày chết dí trong thư viện, nơi anh và Donghyun từng ngồi. Thỉnh thoảng đổi gió, anh sẽ xuống thăm chú Bằng mã non mà hồi đó anh dẫn cậu tới thăm, nó giờ lớn lắm rồi, cũng biết luôn Youngmin, tới mức anh đi cách đó 300m nó đã ra cổng đứng chờ sẵn.

- Mày dạo này lớn thật đó, ăn cũng thật nhiều đi. - anh vừa cho nó ăn vừa độc thoại.

Giờ đây, việc ăn uống của nó đã được bác Hagrid giao luôn cho anh nên hàng ngày, ngoài việc cho nó ăn, anh còn hay tâm sự (nói đúng hơn thì là độc thoại) với nó. Nó, dù không biết có hiểu không, nhưng những lúc như vậy vẫn thường tiến tới nằm cạnh chỗ anh, lim dim đôi mắt nhưng lại không hề ngủ.

Bước ra ngoài, cài chặt lại cánh cửa nhỏ ngăn cách chỗ những con Bằng mã ở, anh liền nghe thấy tiếng gọi của bác Hagrid vọng từ căn chòi tới:

- Làm chén trà không Youngmin?

Anh khẽ gật đầu, đi về hướng căn chòi.

- Bác để cháu pha cho.

Hagrid nghe vậy cũng để yên cho anh làm, bác tự chọn một chiếc ghế rồi ngồi chờ. Youngmin đun nước, lấy lá trà bỏ vào hai cái chén bự chảng đã được chuẩn bị trước, chờ nước sôi liền rót vào. Bưng hai cái chén ra, anh không nói gì mà thản nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện bác Hagrid.

[YoungDong] Cặp đũa phép "song sinh"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ