Cuối cùng cũng tới ngày Donghyun được xách rương ra ga tàu, chuẩn bị về rồi. Hôm nay Donghyun dậy sớm, thay quần áo, dọn dẹp toàn bộ đồ đạc vào rương, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tới giờ là có thể đi. Nhìn lại bảng điểm lần cuối, điểm O (Outstanding: xuất sắc) chiếm gần hết bảng, chỉ có môn tiên tri là bị một điểm E (Exceeds Expectations: giỏi quá kì vọng) thôi, cậu cất cẩn thận vào rương, dự định sẽ mang bảng điểm này cho mẹ xem và rồi xin trở về Anh. Donghyun không thể chịu nổi cảm giác học hành, ăn ở nơi xứ người thế này được nữa.
Đóng chiếc rương lại, để sát cạnh giường, Donghyun nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì. Chợt ánh mắt cậu va phải một thứ, chiếc vòng tay nằm trên chiếc bàn học đang lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. À, suýt chút thì quên nó mất! Đeo chiếc vòng vào tay rồi đi xuống đại sảnh, thưởng thức bữa sáng cuối cùng trước kì nghỉ hè.
Xong xuôi mọi việc là tám giờ rưỡi, Donghyun cũng như những người khác, khệ nệ vác rương ra ga tàu, chuẩn bị cho chuyến tàu lúc chín giờ.
Donghyun chọn được một khoang chưa có ai ngồi, đặt rương lên chiếc giá treo phía trên, cậu bắt đầu ngồi đọc sách, chờ tàu xuất phát. Một lúc sau, một cậu bé có vóc dáng nhỏ bé, nhìn có vẻ giống năm nhất, bước vào. Loay hoay một lúc không cất được chiếc rương lên giá, cậu quay sang nhờ Donghyun... thật đáng tiếc, tiếng Nhật của Donghyun quá kém đi, cậu chỉ nghe loáng thoáng được vài từ 'có thể' rồi 'giúp'. Nhìn tình trạng cậu nhóc, Donghyun cũng đoán được, cậu đứng dậy, cầm lấy chiếc rương rất dễ dàng mà đặt nó lên.
Chuyến đi này thật quá nỗi bình yên đi. Hai người, việc ai nấy làm, không nói gì với nhau bởi căn bản có nói người còn lại cũng chẳng hiểu. Tới khi trời sầm tối, mặt trời bắt đầu lặn dần, đoàn tàu mới dần đi chậm lại.
Donghyun lại lục đục mang hai chiếc rương xuống, đưa cái có gắn mác tên cho cậu bé kia rồi chuẩn bị hoà vào dòng người xuống sân ga. Vừa bước ra, cậu đã quay bốn phương tám hướng tìm ba mẹ. A, Donghyun thấy họ rồi! Họ đừng đằng kia kìa, gần cây cột phía xa xa. Cậu chạy ù tới hướng đó, đặt chiếc rương xuống rồi phi thẳng vào vòng tay đang dang rộng của ba.
- Ui, Donghyun, sao con nhẹ thế? Ăn không ngon miệng hay không hợp khẩu vị? Về mẹ nó phải tẩm bổ lại thôi! - ba Donghyun cười cười, thả cậu nhóc xuống.
- Mẹ! - Donghyun gọi rồi vòng tay ôm bà.
Bà cũng vô cùng yêu chiều mà cúi xuống, thơm lên hai má Donghyun. Đúng là gầy đi thật!
Ba xách rương đi trước, mẹ cùng Donghyun theo sau. Sau khi cất chiếc rương vào cốp, ba liền khởi động xe, chở cả gia đình về nhà.
Căn nhà ở Nhật này có thiết kế gần giống với căn nhà cũ ở Anh. Nó cũng có garage để xe, có khu vườn mini trên sân thượng, có khu tập gym, bể bơi... xây ngầm dưới đất. Nói chung là vẫn đầy đủ tiện nghi.
Phòng ngủ của Donghyun nằm ở tầng hai, cách phòng ngủ của ba mẹ một đoạn hành lang ngắn. Căn phòng được sơn tường trắng, chiếc giường lớn đặt giữa phòng với ga gối đều mang tông màu đen, hai bên là hai chiếc bàn nhỏ đặt hai cây đèn ngủ, trần nhà lắp đèn chùm pha lê. Góc gần chiếc cửa sổ lớn là chiếc bàn học cùng giá sách được sắp xếp ngăn nắp. Còn góc tường bên cạnh nhà vệ sinh là tủ quần áo được chia làm bốn ngăn. Hai ngăn ngoài cùng là treo đồng phục, phía dưới là mấy đôi giày được sắp xếp gọn gàng. Hai ngăn giữa gồm có cả ngăn kéo và tủ đồ để đựng quần áo đi chơi hay đồ ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[YoungDong] Cặp đũa phép "song sinh"
FanfictionCặp đũa phép "song sinh" liệu có giúp cặp đôi Slytherin - Gryffindor tới được với nhau...? P/s: Câu chuyện được lấy cảm hứng từ bộ truyện nổi tiếng Harry Potter, bối cảnh hoàn toàn do mình tưởng tượng... Một số lời thoại, bối cảnh và nhân vật được l...