Chap 20: Nhận được thư của em rồi!

109 19 2
                                    

Lại một ngày mới bắt đầu, hôm nay là một ngày đặc biệt, nó vừa là ngày Youngmin thi lấy bằng Độn thổ, vừa đánh dấu còn đúng một tháng là tới kì thi cuối năm trước khi đám phù thuỷ nhỏ bước vào kì nghỉ hè.

Như thường ngày, đúng bảy giờ Youngmin tới đại sảnh đường, chọn cho mình một chỗ ngồi ở cuối dãy, tránh đi những cuộc bàn luận mà anh cho là nhảm nhí. Mở quyển sách Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Youngmin đọc lướt qua bài sẽ học vào hôm nay, bài này sẽ là bài cuối trước khi cả bọn được nghỉ để ôn thi. Đang lơ đãng gặm chiếc sandwich, tay lật lật trang sách, chợt có một bóng người che khuất đi phần ánh sáng khiến Youngmin có phần khó chịu ngước lên nhìn.

- Chuyện gì?

- Ờ thì chuyện hôn ước của chúng mình ấy anh... - nhắc tới vụ hôn ước chết tiệt ấy chắc ai cũng nhận ra, lại là con nhỏ Amanda đó.

- Tôi đã nói là không ước ao cái gì hết mà, cô có vấn đề về nghe hiểu à? - Youngmin gắt lên.

- Anh không muốn thực hiện nốt ước nguyện duy nhất mà ba mẹ anh để lại ư? - nhỏ lại nói.

- Nếu không phải do ba mẹ mày thì đấy cũng không phải cuối cùng đâu. - một giọng lạnh ngắt xen vào, đâu ai khác ngoài Devlin.

Youngmin sững người, sao cậu bé lại biết được những chuyện này? Rõ ràng anh tìm hiểu một mình, chỉ kể duy nhất cho Donghyun thôi mà... nhưng Donghyun không phải kiểu người mồm mép tép nhảy để mà đi rêu rao chuyện này. Vậy làm sao Devlin biết được?

Amanda cũng giật mình, cô ả đâu biết tới chuyện này, sao lại thế được?

- Không... không thể...

- Chẳng có gì là không thể cả. - anh ngắt lời.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa ùa vào một đàn cú. Youngmin đã từng rất mong chờ chúng mỗi buổi sáng từ sau lần Woong đưa bức thư đó cho anh. Ấy vậy mà đã một tháng nay rồi, con cú Boo không còn xuất hiện nữa, anh cũng từ bỏ, không mong ngóng gì nữa. Nhưng thật bất ngờ, một chú cú nâu nhìn khá quen mắt, dù đã lớn thêm được vài phần nhưng so với đoàn cú kia thật sự vẫn quá nhỏ đi, nó bay vòng vòng đại sảnh đường tìm người. Được chừng nửa phút, ánh mắt nó chạm ánh mắt Youngmin, nó liền phi thẳng tới, đáp ngay trước mặt anh giơ giơ chân đang được buộc một bức thư ý bảo gỡ ra. Bức thư vừa được tháo ra, Boo như được giải phóng khỏi trách nhiệm, phóng như bay ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhận được thư của em rồi!

Bức thư được gấp làm ba gọn gàng, phía ngoài còn có nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc mà anh đã khắc sâu trong tâm trí được viết bằng mực xanh ngọc: 'Gửi anh, Youngminie của em'. Giống y chang như bức thư Woong đưa, chỉ khác, đây là tên anh.

Youngmin giơ bức thư vẫn được gấp gọn gàng với dòng chữ kia trước mặt Amanda nói:

- Người yêu tôi gửi thư rồi, cô làm ơn đừng nhắc tới chuyện hôn ước gì gì đấy nữa. Em ấy mà biết sẽ buồn.

- Lại là Kim Donghyun? Nó bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến anh yêu thương nó tới vậy chứ? Em có gì không bằng nó? Nó không đẹp bằng em, gia thế không được bằng em, sao anh lại cứ cắm đầu mà yêu nó vậy?

[YoungDong] Cặp đũa phép "song sinh"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ