Sau giờ ngọ, trấn Lộc Đài rất náo nhiệt, có lẽ vì các cư dân tin tưởng thông cáo ‘yêu ma đã bị bắt’ của nha môn, cho nên khôi phục sức sống trước kia. Ở bên đường, tiểu quán, tạp kỹ mãi nghệ, món ăn bình dân mọc lên như nấm, nhộn nhịp ồn ào.
Toàn Cơ hết đi từ sạp này tới sạp kia, một hồi nhìn đồ chơi bằng gỗ, một hồi sờ mó đủ loại vật phẩm điêu khắc từ tảng đá, rễ cây, bộ dạng nhàn nhàn rỗi rỗi không giống như là muốn cứu người, lại giống như là đi dạo phố.
Ở phía sau, Chung Mẫn Ngôn lôi kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: "Này, làm chính sự trước được không? Muốn dạo phố, về sau có rất nhiều thời gian để mà dạo."
Toàn Cơ nuốt một ngụm bánh hấp, hàm hàm hồ hồ nói: "Ta biết a, nhưng hai người các huynh nhìn qua thật khẩn trương a, bộ dạng giống như muốn làm chuyện xấu. Tất cả mọi người đang nhìn các huynh đó."
Hai người vội vàng nhìn chung quanh, quả nhiên thật nhiều người nhìn chằm chằm bọn hắn, có người còn xì xào bàn tán.
Sắc mặt Vũ Tư Phượng cũng thay đổi rồi, vội vàng lôi kéo Toàn Cơ thì thầm: "Vậy làm sao bây giờ ? Bọn họ, bọn họ, có phải là, biết, chúng ta muốn, muốn làm cái gì, hay không ?"
Toàn Cơ nhún vai: "Bọn họ làm sao có thể biết. Chỉ cần hai người các huynh đừng lấm la lấm lét, lộ ra bộ dạng chột dạ lập tức muốn đi làm chuyện xấu nữa, đương nhiên sẽ không có ai nhìn các huynh."
Nàng đút một cây kẹo hồ lô cho hắn, "Này, ăn đi."
Vũ Tư Phượng chần chờ nhét kẹo hồ lô vào miệng, sắc mặt đột nhiên giãn ra: "Ưm, ngon quá !"
"Thực sao ?" Chung Mẫn Ngôn cũng cầm một cây, "Ngọt quá ! . . . . . . Không đúng, chua quá !" Hắn đau khổ phun ra, "Ngon chỗ nào mà ngon a !"
Toàn Cơ và Vũ Tư Phượng cười ha ha, cuối cùng ngay cả Chung Mẫn Ngôn cũng xoa đầu ha ha nở nụ cười.
"Thế này đã hết sợ chưa ?" Toàn Cơ chậm rãi nói, "Muốn làm đại sự, ổn trọng mới là mấu chốt nha. . . . . . Đây là phụ thân thường nói. Nếu sợ hãi, nhất định là sẽ làm không tốt."
Vũ Tư Phượng lộ ra thần sắc đồng tình: "Chử chưởng môn, nói rất đúng. Toàn Cơ cũng, nói rất đúng. Sư phụ ta, trước kia, chưa từng, nói qua, chuyện này, với ta. Thì ra, một, môn phái tốt, không chỉ là, tu tiên, còn phải học, đạo lý, làm người."
Chung Mẫn Ngôn mỗi lần nghe hắn nói tiếng Trung Nguyên lắp ba lắp bắp liền không kiềm được muốn cười hắn, hung hăng vỗ một cái trên lưng hắn, cười: "Vậy ngươi cứ gia nhập Thiếu Dương phái chúng ta đi ! Thuận tiện cũng học tiếng Trung Nguyên rành rành mạch mạch !"
Bị Toàn Cơ giáo huấn như vậy, hai người bọn hắn không còn khẩn trương như lúc trước nữa.
Vượt qua góc đường, liền thấy nha môn ở phía trước. Vạc lưu ly thật lớn còn đặt ở nơi đó, người vây xem ít đi rất nhiều, nhưng chẳng biết tại sao, quan sai trông coi chung quanh còn nhiều gấp đôi so với lần trước, cơ hồ muốn giam vòng quanh cả vạc lưu ly.
"Quan sai nhiều lắm, phải tận lực ngăn ngừa xung đột." Chung Mẫn Ngôn tránh ở một nơi bí mật gần đó cẩn thận quan sát một phen, “Toàn Cơ, hai ta hãy đi trước.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 1
Teen FictionQuyển 1: Thời niên thiếu như lá xanh 40 Chương Người dịch: Henlen Chung Bên này, nàng chỉ là một nữ tử bình thường ; bên kia, nàng là vị tướng quân lãnh huyết vô tình vang danh khắp lục giới... Bên này, nàng có một gia đình hạnh phúc, bao huynh đệ...