Chương 17: Sự Kiện Trân Châu (3)

941 15 0
                                    

Dưới chân núi Lộc đài có một cái hồ lớn, tục truyền cổ điêu từng trốn ở bên trong mà bắt người, cho nên đến bây giờ cũng chưa có ai dám lưu lại đây.

Hai người bọn Toàn Cơ cõng giao nhân đến bên hồ, nhẹ nhàng đặt lên tảng đá. Chung Mẫn Ngôn chạy như điên một đường đến đây, cư nhiên đã quên đề khí mà chạy, lúc này mệt mỏi đến nói cũng nói không ra hơi, chỉ có thể ngồi chồm hổm trên đất thở, đứt quãng nói: "Toàn Cơ. . . . . . Ngươi, ngươi. . . . . . chăm sóc hắn. . . . . . trước ……."

Toàn Cơ ngồi xổm xuống bên cạnh giao nhân, thấy cả người hắn đều là vết thương, không có chỗ nào lành lặn cả, không khỏi thở dài: "Ngươi. . . . . . có đau không? Chỗ này của ta có thuốc, có thể cho ngươi."

Giao nhân chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giống như không hiểu lời của nàng, ngay cả ánh mắt cũng không chớp dù chỉ một chút.

Toàn Cơ kéo kéo tay áo Chung Mẫn Ngôn: "Làm sao bây giờ, hắn giống như không hiểu lời của ta nha ?"

"Ngươi. . . . . . quản, quản hắn có hiểu hay không…..làm gì! Nên, nên rịt thuốc thì rịt thuốc, nên phóng sinh thì phóng sinh !" Chung Mẫn Ngôn rốt cuộc nằm vật trên đất, một câu cũng không muốn nói nữa.

Toàn Cơ lấy kim sang dược độc môn Thiếu Dương phái từ trong túi da bên hông, trừng mắt nhìn vết thương đầy người hắn hồi lâu, trên mặt vết thương vừa có máu lại dính cả nước, bẩn vô cùng, có nơi da thịt đều bị bong ra, bị bọt nước dính vào khiến chúng trắng bệch.

Nàng vội vàng xé khăn tay của mình thành hai mảnh, thấm nước hồ thay hắn rửa miệng vết thương cho sạch sẽ, thế này mới bôi thuốc giúp hắn. Cũng may gần đây bởi vì bắt yêu, người bị thương rất nhiều, nàng còn giữ lại băng gạc và băng vải trong túi da, cũng đủ để bao hắn kín mít.

Đắp thuốc tốt nhất cho hắn xong, Toàn Cơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng bắt chước Chung Mẫn Ngôn, ngồi trên thảm cỏ, tựa cằm lên đầu gối, ngơ ngác nhìn chằm chằm Giao nhân.

Mặc dù đây là lần thứ ba nàng quan sát giao nhân một cách gần gũi, nhưng dù sao hai lần trước hắn vẫn đang ở trong nước. Nay không có nước, nhìn qua hắn càng lộ vẻ tái nhợt suy yếu. Một đầu tóc dài như rong biển rối nùi rũ xuống trước ngực sau lưng, khác với màu tóc của người thường, tóc của giao nhân đen như đàn mộc, trong đen có tím, dưới ánh mặt trời xem ra càng huyền ảo hơn.

Mắt của hắn màu xanh nhạt tựa như nước hồ, viền mắt hẹp dài hơn so với người thường, ánh sáng trong đôi mắt lại càng thêm rõ ràng, thâm thúy. Dưới sống mũi thẳng là đôi môi mỏng, ước chừng là bị tra tấn nhiều nên sắc môi tái nhợt, bộ dáng rất chật vật.

Nhưng vô luận nhìn như thế nào, hắn đều là một "người" có mị lực độc đáo. Có lẽ không thanh nhã bằng Vũ Tư Phượng, có lẽ không tuấn lãng bằng Chung Mẫn Ngôn, nhưng bất luận kẻ nào chỉ cần gặp qua hắn một lần, liền không thể nào quên được hắn. Không thể quên ánh mắt thản nhiên ưu thương màu xanh nhạt kia, càng không thể quên loại cảm giác nhu hòa, an bình trên người hắn.

Toàn Cơ nhìn một chút liền nhìn đến choáng váng, mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt trong suốt của hắn có ý cười, nàng đột nhiên định thần, lôi kéo y phục của Chung Mẫn Ngôn, kêu: "Huynh xem, huynh xem ! Hắn đang cười a ! Có phải hắn đang cảm thấy tự do rất vui vẻ hay không ?"

Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ