Chương 33 : Trận chung kết (1)

544 13 0
                                    

Đến ngày thứ tư của đại hội Trâm Hoa, người xem cuộc chiến ngày càng nhiều hơn, rất nhiều là từ các môn phái vừa và nhỏ tới quan sát học hỏi. Cũng có cư dân chung quanh thích vô giúp vui, tới từ sớm để xem trận chung kết đặc sắc nhất này.

Ba cuộc tỷ thí trước đã đánh rớt tuyệt đại đa số đệ tử, nay chỉ còn lại bảy người, cộng thêm Ô Đồng may mắn rút trúng phiếu trống, tổng cộng là tám người, quyết phân thắng bại ở hai ngày cuối cùng này, tiến hành “trâm hoa”.

Sáng nay Toàn Cơ còn chưa ngủ tỉnh đã bị bọn người đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành ném ra khỏi phòng, nghe nói là đi sớm một chút mới giành được vị trí tốt, bằng không chen chúc phía sau biển người, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Muội buồn ngủ quá. . . . . ." Toàn Cơ ngồi ở vị trí nghe nói là "Tuyệt hảo——” kỳ thật là tại phía trước mấy tảng đá, mấy người bọn họ ngồi lên trên, vừa thoải mái vừa cao. Nàng ngáp xong một cái, thân thể liền bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã trái ngã phải, đụng một chút vào người Đỗ Mẫn Hành, mắt thấy lại muốn ngủ.

“Lúc này tốt xấu gì muội cũng phải tỉnh lại một chút đi." Đỗ Mẫn Hành cười khổ, "Phía trên có đệ tử Thiểu Dương chúng ta nha, muội cũng phải vì bọn họ mà cổ động mới đúng."

Toàn Cơ dụi dụi mắt, miễn cưỡng ngồi thẳng người, chợt phát hiện có chút không thích hợp. Nàng nhìn hai bên một chút, đại sư huynh, nhị sư huynh, còn có lục sư huynh mấy người bọn họ đều ngồi trên tảng đá, chỉ độc Linh Lung là không thấy bóng dáng.

"Linh Lung đâu ? Tỷ ấy chạy đâu rồi ?" Nàng nhịn không được hỏi, Linh Lung chính là vẫn ngóng trông đến xem trận chung kết mà.

Nàng không đề cập tới tên này thì hoàn hảo, nhắc tới, mặt Chung Mẫn Ngôn liền như trái khổ qua, thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu.

Đỗ Mẫn Hành nhỏ giọng nói: "Có phải ngày hôm qua các muội đã cãi nhau không ? Buổi sáng lúc huynh và Mẫn Ngôn đi gọi muội ấy, thiếu chút nữa bị muội ấy tưới nước đầy mình, một chữ cũng không nói liền đóng cửa, có kêu như thế nào cũng không ra."

Chẳng lẽ còn vì chuyện hôm qua ? Toàn Cơ cũng nhịn không được muốn thở dài, nói nhỏ: "Muội đi gọi tỷ ấy."

Chung Mẫn Ngôn thấy nàng nhảy xuống tảng đá, cũng vội vàng đuổi theo, "Ta cũng đi !"

Đỗ Mẫn Hành dù sao tuổi tác cũng lớn hơn một chút, đã nhiều ngày cũng coi như nhìn ra chút manh mối, lập tức một phen kéo lấy hắn, "Mẫn Ngôn thì không nên đi, ngồi xuống."

Chung Mẫn Ngôn không dám làm trái lời đại sư huynh, đành phải không cam lòng ngồi lại.

Lại nói Toàn Cơ khó khăn xuyên qua đám người, đến trước cửa phòng Linh Lung. Đã thấy trên mặt đất trước cửa phòng nàng ướt sũng, cửa đóng kín, lời đại sư huynh nói quả nhiên không phải là giả.

Nàng than nhỏ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng gõ cửa, "Linh Lung, là muội. Mở cửa đi."

Một hồi lâu sau, thanh âm của Linh Lung mới truyền tới, "Muội đừng quản ta ! Đi đi !"

Toàn Cơ thở dài: "Tỷ rốt cuộc vì sao lại tức giận nha. . . . . . Có phải… không muốn muội đến đỉnh Tiểu Dương hay không ?"

Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ