Chương 22: Đại hội Trâm Hoa (3)

577 14 0
                                    

Toàn Cơ theo sau Linh Lung và Vũ Tư Phượng bắt thỏ một hồi, quay đầu chợt không thấy Chung Mẫn Ngôn, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ý, lục sư huynh đâu ?"

Linh Lung là một cô bé vui thích thất thường, lúc này đột nhiên hảo cảm đối với Vũ Tư Phượng tăng nhiều, làm sao còn quản Chung Mẫn Ngôn, chỉ lo đuổi theo phía sau Vũ Tư Phượng, nhìn hắn kéo ná bắn thỏ, bộ dáng kia thật sự là soái ngây người.

Toàn Cơ hỏi hai tiếng, vẫn chưa có người trả lời nàng, Linh Lung ở đối diện vẫn đang thảo luận cùng Vũ Tư Phượng xem ná phải như thế nào mới bắn chuẩn được. Nàng đành phải nhìn hai bên một chút, đã thấy Chung Mẫn Ngôn và đại sư huynh cùng nhau ngồi ở trước linh tuyền phía xa xa, không biết đang nói gì.

Nàng vốn là lười bắt thỏ, dứt khoát đưa ná cho Linh Lung, chính mình chạy tới chỗ bọn họ, cùng nhau nhàn hạ.

"Này, Toàn Cơ như thế nào cũng đi ra vậy, không săn thú sao ?" Đỗ Mẫn Hành thấy nàng đi ra từ trong rừng, lại kỳ quái. Bốn đứa nhỏ này không phải mới vừa rồi vẫn còn hoàn hảo, tốt lắm sao ?

Toàn Cơ ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay cầm lấy một cây cá nướng cuối cùng, cắn một ngụm, nóng đến bỏng lưỡi, "Muội. . . . . . không bắt nữa, cũng không chơi nữa."

Đỗ Mẫn Hành biết rõ đức hạnh trước sau như một của nàng liền cười nói: "Ăn từ từ, nói còn không xong kìa, huynh đi bắt hai con cá nữa đây."

Bên này Chung Mẫn Ngôn đã ăn xong một con cá, y đang buồn bực, vừa nghe muốn bắt cá, liền vung tay áo xung phong nhận việc: "Đệ bắt cho !" Y chính là không có việc gì để phân tán lực chú ý đây.

Nói xong y liền nhảy vào trong đầm, một chuỗi lớn bong bóng nước ùng ục dâng lên trên mặt nước, nửa ngày sau vẫn không có động tĩnh.

Toàn Cơ vội vàng đến gần mép nước, đợi thật lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng không khỏi vội la lên: "Lục sư huynh ? Lục sư huynh !" Kêu vài tiếng, vẫn không có người để ý đến nàng, nàng nhất thời biến sắc, quay đầu nắm chặt y phục Đỗ Mẫn Hành, "Đại sư huynh ! Huynh ấy sao lại không lên ?!"

Đỗ Mẫn Hành sờ sờ đầu nàng, trấn an nói: "Không có việc gì, Mẫn Ngôn tinh thông thủy tính, đừng lo lắng."

Toàn Cơ nhìn chằm chằm trong đầm, không biết lại đợi bao lâu, y vẫn chưa lên. Lúc này ngay cả Đỗ Mẫn Hành cũng có chút lo lắng, đang muốn cởi áo ngoài xuống nước tìm y, chợt nghe ào một tiếng, cái đầu ướt đẫm của Chung Mẫn Ngôn hiện ra trên mặt nước, nhếch miệng cười với bọn họ.

"Xem này ! Đệ bắt được một con cá béo ú !" Y giơ cao cánh tay, quả nhiên trong tay là một con cá đang quẫy đạp tưng bừng đang bị y nắm chặt chẽ, dài chừng hơn hai thước, quả thật rất béo.

Toàn Cơ tiến lại gần, "Lục sư huynh lên đây đi, ta kéo huynh."

Tóc và xiêm y Chung Mẫn Ngôn ướt đẫm, từng giọt nước lớn theo thân hình tuấn lãng của hắn chảy xuống. Dưới ánh mặt trời, lại khiến nàng cảm thấy rất đẹp mắt, không khỏi hơi hơi nheo mắt lại. Hắn tiện tay lau mặt một cái, mỉm cười với nàng, nâng tay nhẹ nhàng ném cá đến dưới chân nàng.

Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ