Chương 6

488 23 0
                                    

Kết thúc ngày làm việc đầu tiên, kể từ sau bữa trưa Thái Anh cũng không có nhìn thấy Tổng giám đốc bước ra khỏi phòng nữa. Trong một ngày làm việc cô cũng học hỏi được rất nhiều từ chị thư ký , cho dù chị ấy luôn khen cô thông minh nhưng cô biết bản thân mình còn phải nổ lực hơn nhiều.

Buổi chiều sinh viên thực tập được ra về sớm hơn so với nhân viên chính thức. Sau một ngày làm thực tập sinh tất cả mọi người đều có cảm giác bản thân như trưởng thành thêm vài tuổi. Cho nên mới nói nha, kiến thức trên giảng đường bao giờ cũng khác xa so với trải nghiệm thực tế, cho nên một học sinh cho dù ở trường học giỏi đến đâu khi ra ngoài bắt đầu công tác cũng sẽ sứt đầu mẻ trán. Tỉ lệ sinh viên ra trường rồi thất nghiệp cũng bởi thế mà tăng cao không ngừng trong nhiều năm qua. Thái Anh càng âm thầm quyết tâm bản thân phải tranh thủ nổ lực thật nhiều,cô không thể để công sức khổ cực của cha mẹ lo cho mình học hành, gửi gắm ở mình bao nhiêu hi vọng rồi lại nhận được chỉ là sự thất vọng.

Ngày thứ hai đi làm, vừa tới nơi làm việc thư ký đã vội vã nói với Thái Anh.

- Tiểu Anh mang hồ sơ này vào cho Tổng giám đốc giùm chị. Chị hiện tại phải xuống phòng khảo sát khách Hàng có chút chuyện, hẳn là cả sáng nay chị không có trở lên được nên Tổng giám đốc có phân phó gì em thay chị thực hiện nhé.

Thái Anh có chút lo lắng xoắn xuýt. Cô chỉ mới đi làm ngày thứ hai, tuy có học hỏi được đôi chút nhưng cũng chưa đủ để gánh vác hết trọng trách của thư ký để lại đâu. Nhưng mà thư ký cũng đã nói vậy cô cũng chẳng còn cách nào khác là âm thầm khóc trong lòng và cầu mong cho buổi sáng trôi qua yên ổn như ngày hôm qua vậy.

Khẽ gõ cửa phòng giám đốc hai tiếng cũng nhận được vẫn là âm thanh nhàn nhạt như sáng hôm qua. Thái Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi lên tiếng.

- Tỏng giám đốc, đây là tài liệu của chị.

Lệ Sa vốn tưởng là thi ký mang vào nên không có ngẩng đầu nhìn, nhưng vừa nghe là giọng nói trong trẻo êm tai mà cô từ ngày hôm qua đã nhớ thì liền ngước nhìn lên. Thái Anh hôm nay không còn trang phục áo sơ mi quần jean đơn giản như hôm qua mà là trang phục công sở như các nhân viên của công ty. Lệ Sa đối với tác phong công việc luôn yêu cầu rất cao, cho nên dù là thực tập sinh cô vẫn muốn để họ mặc trang phục công sở mặc định của công ty, ngày hôm qua là ngày đầu tiên tạm bỏ qua nhưng hôm nay là bắt buộc.

Lệ Sa âm thầm đánh giá Thái Anh một chút, khuôn mặt tuy còn có chút non nớt, thanh thuần của một sinh viên nhưng dáng người rất tốt, trang phục công sở cũng tôn lên khí chất thông minh,thanh nhã. Thật sự không nhìn ra được cô ấy sinh ra và trưởng thành ở một gia đình nghèo của nông thôn. Mấy tiểu thư con nhà giàu mà Lệ Sa biết được nếu so khí chất với Thái Anh còn thua kém vài phần.

Thái Anh bị nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, cũng may là Tổng giám đốc cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt. Chị ta lại cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ rồi nói.

- Hôm nay thư ký Lê đâu sao lại để cô đưa tài liệu.

Thái Anh thật thà đáp.

- Chị ấy nói phải xuống phòng khảo sát thị trường, còn nói có thể tới trưa mới quay lại. Nếu có việc gì cần Tổng giám đốc xin cứ gọi tôi.

Cover ( Lichaeng ) Giữa Chúng Ta Là Định Mệnh (BH)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ