"Trời xanh nắng gió hay tôi ở bên cạnh, đều không nằm trong tầm mắt người."
"Không sao cả, thế giới của người, người cứ giữ lấy, không làm phiền là sự dịu dàng của tôi."
...
Lúc Trần Vũ dừng xe dưới sân của khu nhà, tháp đồng hồ phía Nam cũng gióng vài hồi chuông điểm chín giờ tối. Phố đã lên đèn, cả một khoảng trời lấp lánh ánh điện vàng chói mắt. Căn chung cư của Cố Ngụy nằm ở lầu chín, không cao không thấp, vừa vặn để Trần Vũ chỉnh lại tóc mái nằm lộn xộn bởi chèn ép của mũ bảo hiểm, vuốt phẳng nếp cong của góc áo sơ mi quăn tít, cửa thang máy cũng ting một tiếng mà mở ra. Không biết là thói quen của bác sĩ, hay là do bản tính, Cố Ngụy dường như có chút OCD về việc bản thân anh luôn phải gọn gàng, nhà cửa dù bận rộn đến mấy cũng sẽ hai, ba ngày dọn dẹp một lần, bởi vậy, đã mang tiếng đến ăn nhờ ở đậu, Trần Vũ cũng không muốn để anh ấy thấy cậu liền cảm thấy không vừa mắt.
Cửa nhà Cố Ngụy mới thêm chức năng mở bằng vân tay vài tháng trước, Trần Vũ không bấm mật khẩu mà theo thói quen ấn nhận dạng ngón trỏ. Sau hơn hai tháng bật vô âm tín, vào đêm Trần Vũ nghe theo yêu cầu của Cố Ngụy trở về nhà đợi anh, bỗng nhiên lại không khỏi có chút cảm động vì Cố Ngụy chưa xóa lưu vân tay của cậu, dù rằng có thể anh quá bận rộn mà không nhớ ra thôi.
Mùi của thức ăn nấu chín thoảng qua cánh mũi, Trần Vũ rảo bước chân, vừa tiến vào phòng khách, đã nhìn thấy bóng lưng cao ráo của người kia đang lúi húi trong bếp. Áo sơ mi trắng phẳng lì, dây của tạp dề buộc thắt nút hững hờ ở vòng eo con kiến, tay áo gấp khúc kéo lên quá khủy, lộ ra một mảng da trắng nhạt. Cố Ngụy tuy thật sự nhìn vẫn rất gầy nhưng lại mang phong vị vững chãi của người đàn ông trong gia đình. Trần Vũ đã luôn có cảm giác, nếu Cố Ngụy muốn tìm một người bạn gái, anh sẽ là một bạn trai tiêu chuẩn mà mọi phụ huynh đều mong muốn: đẹp trai, học thức cao, công việc ổn định, tính cách lại thật sự tốt. Sự dịu dàng của Cố Ngụy sẽ càng giống sợi dây, buộc thật chặt trái tim người nọ, mà người ta cũng không muốn trốn chạy, chỉ có thể bằng lòng cùng anh dây dưa không dứt, mãi mãi trầm luân. Và rồi, Cố Ngụy sẽ có một cuộc sống giản đơn hạnh phúc, cứ thế mà bình bình an an.
Vậy mà, Trần Vũ lại ngông cuồng kéo anh vào mối quan hệ nửa hư nửa thực, bất chấp tất cả mọi quy tắc của bản thân để giữ anh lại bên mình, xen chân vào thế giới mộc mạc của anh, cứng đầu để lại một vệt đen nhem nhuốc, rốt cuộc, cũng chỉ giữ trong tay một mối quan hệ mỏng manh, đến lúc Cố Ngụy cảm thấy đủ rồi, liền lập tức vỡ tan. Thế nhưng, Trần Vũ lại chẳng thể nào dùng lí trí của mình để buông tay.
Trần Vũ tiến tới, vòng tay qua lưng Cố Ngụy, vùi đầu vào vai áo anh. Cố Ngụy dường như bị giật mình bởi va chạm bất ngờ hơi cứng người lại, sau khi nhận ra là ai, mới từ từ thả lỏng, dịu giọng hỏi.
"Xong việc rồi?"
Trần Vũ không trả lời, càng cúi thấp nhưng vẫn giữ thẳng người trên hai chân không để sức nặng đè lên Cố Ngụy. Bác sĩ Cố tuy có lực tay khỏe vì phải giữ sức hàng tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật nhưng với cảnh sát đã qua huấn luyện quân sự nhiều năm dĩ nhiên vẫn không thể đem ra so sánh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Vũ Cầm Cố Tung] Thuốc phiện
FanfictionCả đời này chỉ nghiện duy nhất em. Title: Thuốc phiện Couple: Đội trưởng đội chuyên án phòng chống ma túy Trần Vũ x Bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại lồng ngực Cố Ngụy Rating: 18+ Category: cường cường, H, ngụy hiện thực, ngụy ngược,... © reply_0102