Chap 17

1.7K 86 37
                                    

"Tiểu Lục...tiểu Lục không...khônggggggggg"

Anh bừng tỉnh lại trong giấc ngủ sâu, vừa mở mắt đã thấy đứa nhỏ đang ngồi cạnh, liên tục vắt khăn lau mồ hôi cho mình, đầu đau nhức không chịu được. Dạo gần đây trong lúc ngủ anh thường hay thấy lại những chuyện ngày trước cùng với người kia. Mấy hôm nay anh làm việc quá nhiều đến quên ăn thế là lúc cậu vừa vào văn phòng liền thấy anh nằm ngất trên bàn làm việc, phát sốt.

"Anh...anh đã thấy đỡ hơn chưa"

"Anh khỏe lại hơn một chút rồi, nhưng vẫn còn hơi nhức đầu một tí"

"Anh đói không? Em nấu cháo cho anh ăn nha?"

"Không cần đâu, anh không thấy đói, bảo bối nằm xuống đây cho anh ôm một chút nào"

"Để...để em xuống nấu cháo cho anh"

Cậu nhanh chóng quay mặt đi ra khỏi phòng, giấu nước mắt vào trong tuyệt nhiên không để cho anh thấy được.

Mấy hôm nay đêm nào cậu cũng nghe anh nhắc đến tên "Tiểu Lục" kia. Ngày trước, khi thích anh cậu có tìm hiểu được chút ít về cuộc sống của anh trước đó. Tiểu Lục chính là người yêu cũ của anh lúc còn đi học, nhưng lí do hai người chia tay thì cậu không rõ. Nhưng hiện tại cậu với anh là gì chứ? Là người yêu? Nếu anh yêu cậu thì tại sao anh lại nhớ đến và nhắc đến người đó trong lúc ngủ? Bản thân cậu là gì đối với anh? Người thay thế? Một mớ suy nghĩ tiêu cực liền xuất hiện trong đầu cậu. Bản thân chợt bật khóc lớn vì tủi thân.

Bịt miệng lại để tiếng khóc không phát ra lớn, tại sao lại đau lòng đến mức này chứ? Rốt cuộc thì bản thân mình đối với Giang Hàn có ý nghĩa gì? Lau nước mắt hít một hơi thật sâu, ngưng suy nghĩ một lúc để nấu cháo cho anh nhưng nước mắt cứ liên tục rơi, dù có lau cỡ nào thì cũng không hết được.

Cậu chạy ra ngoài, bản thân ở nhà cảm thấy quá ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở cho thoải mái một chút. Anh ở trên phòng cảm thấy lâu quá mà cậu vẫn chưa lên, liền đi xuống xem tình hình thế nào.

Xuống nhà thấy bếp đang bày bừa một số thứ giống như là sắp nấu cháo nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong. Anh liền lấy điện thoại gọi cho cậu, nhưng cậu lại để điện thoại ở nhà. Anh lo lắng, ngồi ở sofa chờ cậu.

Chờ tầm 30 phút thì nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài, anh liền chạy ra.

"Nãy giờ em đi đâu?"

"Em...em..."

"Đi đâu?" Anh gằn giọng, bản thân có chút khó chịu, trời tối mà cậu lại dám đi ra ngoài, còn không báo cho anh một tiếng nào nữa.

"Em..đi...đi mua đồ nấu cháo cho anh"

"Vậy đồ đâu?"

"Dạ...dạ...à hôm...hôm nay chỗ bán...bán đó đóng cửa" giọng có chút run mắt ngấn lệ, bé đang rất là đau lòng mà anh còn nói chuyện với bé bằng giọng đó nữa.

"Anh cho em một cơ hội nữa, nói lại em đi đâu?"

"Em...hức...."

"Hức...em...em...không biết" em bé bị dọa sợ tới mức không biết bản thân đang nói gì luôn rồi.

[Huấn Văn] Yêu Anh Lần Nữa Được Không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ