chapter 10

781 98 28
                                    

Thôi tú bân mới sáng sớm đã buồn thiu như cọng rau luộc, bám víu hết bên trái đến bên phải. Buồn lắm chứ vì trên tỉnh cậu có quen một bạn nữ mới, nghe nói con nhà giàu lại xinh gái, học giỏi đủ đường. Quan trọng là không bao giờ hậu đậu như nó.

Nghĩ đến đây nó lại khóc trong lòng nhiều hơn.

'Bộ trên tỉnh cậu không học mà sao cứ về quê chơi cậu mới lôi sách bút ra thế bà? cậu thương bà nhất nên bà phải biết chứ, nói con nghe với'

Nhớ đến câu trả lời của bà, tú bân vẫn chẳng thấy an tâm chút nào. Nó muốn chính miệng cậu nói ra thì nó mới yên lòng được, sợ có bạn rồi cậu không thèm chơi với nó nữa. E rằng lời bà nói chỉ là để khiến nó quên đi chứ chẳng phải thật. Nếu vậy nó sẽ buồn tới chết mất.

Hơn nữa ở trên tỉnh lận, mà tỉnh thì rất là xa. Với sức của bé con có đi mấy ngày cũng không đến nơi được, mà đến rồi cũng không bằng cách nào tìm ra cậu trên đó cả. Nó trước giờ chưa bao giờ đi xa đến thế, tâm lí không tránh khỏi sợ hãi cảm giác xa nhà. Sợ lạc cũng không bằng sợ đói vì nó tới nhà bà được ăn ngon sống thoải mái nên không dám tự ý bỏ về cô nhi theo lời bạn nó nói trước đêm gặp ông chủ siêu hiền nữa.

Đọc ba lần thư mình định gửi để xem còn chút nào sai chính tả hay đơn giản là chút khác thường hay không, tú bân lại thở dài một hơi như ông cụ non. Bà đằng xa cười nắc nẻ.

Bữa cơm càng ủ rũ hơn, tú bân không cười nổi một tiếng nào mặc dù vẫn ăn đúng đủ cơm cậu gọi về yêu cầu. Chiều đến vẫn dạy thái hiện học bài, tối thì ôn văn luyện toán đều đều. Chỉ khác là làm gì cũng không quên thở dài một cái chán nản.

Vì mai là ông giao hòm thư sẽ đến cho nó bỏ thư vào hòm để ông mang lên tỉnh rồi.

Tú bân thấy tuổi ông cũng không cao lắm, ông hay đi cái xe đạp ọp ẹp lẽo đẽo vác cái hòm nhôm đã hơi xỉn màu sau xe đi từng nhà kêu gửi thư. Lần nào nó nhòm vào cũng đầy hòm, người biết nhiều chữ thì viết nhiều, biết ít thì nhờ người khác viết hộ. Bên trong còn lẫn cả mấy bọc quà quê, nào gạo nào cam quýt có phân bọc ra rõ ràng.

Nhìn tờ giấy cũ trong lòng tay, nó nhớ cậu biết bao mà cậu còn chẳng gửi thư hồi âm cho nó gì. Có điện về thì nói xíu là cậu dập máy ngay, hết bận học đến bảo mệt phải đi ngủ. Có tức không cơ chứ.

Nó cũng không buồn vẽ thêm ba cái trái tim bên cạnh mép thư nữa.

Tú bân lại thở dài, rồi nó ho vì thở ra nhiều quá.

Cảnh tượng mắc cười muốn chết của một đứa bé rầu rĩ.

"Bân, lại đây bà bảo!"

Bấy giờ tú bân đang ngồi ở góc hiên nhìn đám trẻ con chơi đuổi bắt, đứa nào cũng vui vẻ mà chẳng lây được cho nó xíu nào cả.

Thôi tú bân quay ra hai cái má xụ xuống bạc phết chẳng chút sức sống như cái bánh bao ngâm nước. Cười thế nào thì cười nhưng bà cũng có chút chạnh lòng vì bé con rầu quá mà làm nhà buồn hẳn đi. Thử hỏi đứa trẻ ngày nào cũng lạc quan yêu đời mà đột nhiên im lìm thì ai mà không nhận ra rồi đâm lo lắng. Mấy ngày đầu thì bà chỉ nghĩ là nó nhớ con trai bà quá mà nào ngờ không phải, lí do thì nhất quyết không chịu mở miệng nói cho ai.

[ yeonbin ] Milk Taste Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ