chapter 5

993 137 30
                                    

"Tú bân, này ăn chút đi"

"Con mệt quá"

Sáng sớm như bao ngày, tú bân thức dậy chuẩn bị cơm nước cho bà. Cậu đi mấy bữa mà chưa có gọi về khiến nó buồn bực, lên đấy có nhiều bạn bè có nhiều việc bận đến nỗi quên mất có kẻ dưới quê trông ngóng. Nó chăm học chữ cốt cũng gắng để viết cậu bức thư thật dài cho bõ công bõ tiền đi ra hòm đặt, mà bao tâm ý cứ bị vướng lại ở cục ấm ức trong lòng.

Tú bân đứng dậy, nó thấy trong người ngây ngấy sốt. Sờ lên trán thấy nóng nóng, bà lại chưa dậy. Sợ bà lo, nó chạy ngay ra nhà tắm vắt cái khăn một tay giữ lên trán một tay thục vào thau nước lớn xoa khắp người. Hôm bà ốm, ông bảo để nhanh khỏi phải đắp khăn lên trán hạ nhiệt. Nó ngồi xổm cạnh đầu giường chống tay lên cằm chăm chú nghe, nhớ như in.

Mãi mà trán không hết nóng, hình như nó càng lúc càng mệt hơn thì phải. Nó vịn vào cửa phì phò thở, hai hốc mắt lờ đờ khó khăn hé mở như muốn lôi nó về giường ngủ lần nữa vậy.

Lát sau nó quyết định đi tắm, nó nghĩ có như thế giảm nhiệt tốt hơn, nước lạnh như thế người nó nhất định hết sốt.

Răng nó va cằm cặp vào nhau, sờ lên da thấy lạnh lạnh mới hài lòng mặc quần áo. Nhưng lại ngày càng mệt, đầu óc choáng váng, chết rồi nó đói quá rồi. Bước được ba bước nó ngã nhào ra sàn.

Nắng lên. Soi rọi lên từng góc phố, từng cành cây ngọn cỏ.

Mọi hôm sẽ thấy tiếng tú bân nhí nhéo gọi bà dậy ăn cơm, hôm nay im ắng là lạ. Bà đi đến chỗ giường nó nằm, ra bếp đều không có. Chỉ đến khi ra nhà tắm bà mới thấy nó nằm bẹp ở đấy, bà sờ người nó mà sợ xanh mặt.

.

"Bà ơi, cậu đâu?"_nó nói rồi lại nấc cục.

"Cậu lên tỉnh rồi, mai bà báo cậu để gọi về thăm. Ăn đi còn nóng"

Bà xuýt xoa, đặt thêm một cái gối sau lưng rồi thay khăn ướt cho nó. Bát cháo đặt trên kệ tủ, tú bân thấy khói bốc nhiều lắm, nó nghĩ đến mùi vị ngon ra sao nhưng lại chẳng muốn ăn. Nó ho, nó muốn ngủ.

"Thôi, con nghỉ đi. Bà đi mua trái gì nhé"

Căn phòng trả lại vẻ trầm lặng vốn có.

Tú bân nhắm mắt, hai tay nó siết cái chăn thiu thiu ngủ.

Trong giấc mơ, nó mơ về ngày đầu tiên nó được đưa về nhà.

Gặp cậu là tình cờ. Bà là người dẫn nó lên phòng cậu.

"Nhiên thuân, tú bân con thích đến đây"

Bà tươi roi rói, bà ghẹo cậu, cái này thì nó biết.

Tay cậu ngoay ngoảy viết, nghe bà nói cậu càng viết nhanh hơn. Nó trông cái phòng cậu, lớn lắm. Cái giường cậu to, ngồi lên nhún nhún thích thích. Mùi lại thơm, chắc bà chọn cho chứ cậu nó sao biết làm.

Góc ô cửa sổ nhỏ có cây hoa giấy hồng héo quăn hết lá. Nó vội lấy nước tưới, đẹp thế chết uổng lắm, nó chẳng biết cậu tiếc không chứ nó thì xót thay. Từ cửa có thể thấy mấy cái máy bay trên trời. Phòng cậu trên gác hai, mà gác hai nhà cậu là bằng mặt đường nên tiện bề đi ra đi vào. Nó được bà cho ngủ dưới nhà, hằng ngày chẳng bước ra ngoài chỉ quanh quanh xó bếp.

[ yeonbin ] Milk Taste Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ