chapter 13

724 76 38
                                    

"Bà! Thằng nhiên thuân chạy đâu rồi. Tôi có cái cần hỏi nó đây!"

Tiếng chân nặng nề bên cạnh, mẹ nhiên thuân tay đang thoăn thoắt cũng chững lại vài nhịp. Câu hỏi này bà nghe ngày hôm nay đã là lần thứ hai, bà miễn cưỡng kéo dài khóe môi treo thành một nụ cười không thể vô hồn hơn nhìn ông chồng quý giá của mình, rồi đáp lời một cách qua loa.

Đương nhiên lời chẳng thể nào bỏ vào trong tai, bà mặc kệ vẫn giả vờ thản nhiên làm bánh cho ông lót dạ giờ chiều. Ông tìm khắp ngóc ngách, như thể hương bánh có thể lan tới đâu là ông tìm ở đó vậy. Miệng ông chẹp chẹp vài cái, tỏ rõ vẻ không hài lòng.

Một hồi không ra ông liền đổi hướng tìm người khác, lần này là tú bân- thằng hầu do chính tay ông đích thân chọn lựa.

Từ hôm qua cả nhà giống như cái viện dưỡng lão, không hề có tiếng trẻ con cười nói như bao lần. Thêm do ông ngồi bàn cả ngày không có ai đấm lưng lại càng trống trải nên ép ông phải để tâm.

"Bọn nó lên thôn trên chơi rồi, ông phải để tụi nó thả lỏng một chút chứ"

Đôi hàng mày đã cau lại càng cau có hơn, tưởng như có thể xô vào nhau trên cái nếp trán nhăn nhó kia vậy.

"Ði chỗ ở đâu, mới sáng sớm cũng không xin ai tiếng nào"

Nghe giọng ông không vừa ý nên bà buông tay làm bánh, pha vội cho ông cốc trà nóng.

"Xin rồi, tụi nó xin tôi rồi. Ông nhiều việc nó không dám lên sợ phiền"

"Cứ chiều tụi nó quá là hư hết, lúc nào tụi nó về kêu gặp tôi"

Ông cầm cốc trà đi lên, còn ngó ngó vào gian nhà ngủ của tú bân. Bà trông theo vội lo lắng mà thở dài chán nản.

Cùng ấy ở trại trẻ mồ côi, nhiên thuân đã thức giấc.

Thơ thơ thẩn thẩn nhìn cảnh vật bên ngoài, có chút quen thuộc nhưng lại chẳng rõ ràng. Nhiên thuân trèo ra khỏi tấm nệm cũ, dáo dác nhìn quanh với cái đầu đau nhức. Cậu không thể nhớ làm cách nào mà cậu lại có thể tới chỗ này nhanh tới vậy.

Cánh đồng ngô kia.. mà thôi quên đi.

Cả cô nhi tĩnh lặng như tờ, những tấm ván mục ruỗng thấm nước chảy tí tách vào trong, nơi này ngày một xuống cấp kể từ hồi lần đầu tiên tới. Thậm chí so với cái bếp nhà cậu thì cái nơi ở này còn tồi tàn hơn. Thật may mắn vì cậu sinh ra mà đầy đủ cha mẹ. Nếu phải ở đây... cậu thở dài, thằng tú bân kia hẳn đã quen rồi.

"Cháu tỉnh rồi hả?"

Nhìn lên thân hình to lớn chắn ngang, nhiên thuân bất giác sờ lên mé trán, thở nặng nhọc vài hơi mới chầm chậm trả lời. Hình như do di chuyển dưới trời nắng lâu quá làm nhiên thuân cảm rồi, là cảm nắng.

"Tú bân đâu ạ?"

Cậu nhóc lên tiếng, đầu tiên nói đến cũng chỉ hỏi vị trí tú bân ở đâu. 

"Vậy cháu qua đó nhé"

Nhiên thuân nghe xong liền xin xỏ, người phụ nữ già nọ coi xét nó vài lượt cũng nhẹ gật đầu đồng ý.

[ yeonbin ] Milk Taste Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ