Chương 4: Chuẩn bị tâm lý

228 13 0
                                    

Lộc Hàm khoát áo choàng bước ra khỏi phòng và cậu sửng sốt. Nếu những gì cậu thấy không phải giả thì cậu đang đứng trong một tòa lâu đài. Hành lang được xây theo phong các gothid với các bức điêu khắc vô cùng tinh xảo, càng làm tăng thêm phong vị cổ xưa cho lâu đài.

Ros đang đứng xa xa nhìn người ngoại quốc vẫn đứng nơi cửa, ông đánh giá cao về sự gan dạ của cậu khi không tỏ vẻ gì khi ở một nơi xa lạ thế này. Nghĩ tới chủ nhân vẻ mặt đầy vui vẻ kia, ông càng nhìn cậu thêm trìu mến, có lẽ phép màu sẽ xảy ra chăng?

Cảm giác có người theo dõi mình, Lộc Hàm tìm kiếm. Cậu trông thấy một người đàn ông tuổi trung niên đang từ góc khuất bước ra, nhìn rõ là ai tim cậu bỗng đập thình thịch vì sợ. Ros biết cậu e ngại ông nên giữ một khoảng cách:

-Chủ nhân mời ngài đến dùng bữa! Và tôi muốn gởi lời xin lỗi chân thành đến ngài vì sự nhầm lẫn hôm trước.

Lộc Hàm nghe thứ tiếng Anh quen thuộc thì thở phào. Cậu gật đầu đi theo ông. Họ đi qua vài cái hành lang xinh đẹp khác rồi mới dừng lại ở một căn phòng.

-Mời vào! Chủ nhân ở bên trong.

Lộc Hàm bước vào căn phòng ấy, bên trong sáng sủa hơn bởi những ngọn nến được thắp khắp nơi. Nơi này là phòng ăn, trên bàn đã được bày các món ăn thịnh soạn, mà người đàn ông xinh đẹp kia đang ngồi lẳng lặng nhìn cậu.

-Ngồi đi! - Ngô Thế Huân lên tiếng.

Lộc Hàm đến bên cạnh hắn ngồi xuống, mùi thức ăn làm tuyến nước bọt của cậu hoạt động mạnh mẽ. Thấy hắn không nói gì, cậu cũng không khách khí nâng dao nĩa lên chén.

Ngô Thế Huân ăn rất ít, thời gian còn lại hắn chỉ ngồi nhìn cậu ăn. Lộc Hàm có một gương mặt khả ái với cặp mắt nâu rất đẹp, làn da không vì đi nắng nhiều mà ngâm đen có một màu trắng hồng khỏe mạnh, thân hình cũng thuộc dạng trung bình nhưng cân đối...

Thấy cậu buông nĩa, hắn bất chợt hỏi:

-No rồi?

-Ưm... tôi có thể nói chuyện với anh không?

-Có thể!

-Chuyện làm tình mà anh nói là thật à?

-Đúng vậy, em sẽ trở thành bạn tình của tôi kể từ bây giờ.

-Nhưng... tôi là nam!

-Tôi thích là được!

Ngô Thế Huân cũng chẳng giải thích lí do hắn muốn cậu đến vậy nên lựa chọn không nói. Lộc Hàm tái mặt, cậu không ngờ sẽ có một ngày bị nam nhân bắt làm tình nhân, mà nhìn thân hình cao lớn của hắn ta cũng biết người bị đè là cậu. Lúc này cậu chỉ muốn thoát khỏi đây nhưng nhớ tới thế lực của hắn ta, cậu thấy tuyệt vọng quá...


-Tôi... tôi...anh không thể chọn một người nào khác à? - cậu cố thương lượng.

-Có thể! Nhưng tôi muốn em. - Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mắt cậu lên tiếng.

Cậu không hiểu sao mình lại không thấy sợ khi nghe hắn nói câu đó, tim cậu đập tăng tốc khiến cậu luống cuống tay chân. Lộc Hàm chưa yêu bao giờ bởi cậu cho rằng tình yêu sẽ trói buộc cậu, nhưng lúc này được một người vô cùng đẹp trai nói lời gần như tỏ tình như thế, cậu lại không chán ghét cảm giác đó, gần như chấp nhận số phần mình.

-Vậy... bao lâu?

-Ưm... - Ngô Thế Huân nhíu mày suy nghĩ, muốn cậu làm bạn tình còn cần thời gian sao?

-Tôi muốn biết để chuẩn bị tâm lí - cậu không dám nói, nếu quá lâu có thể cậu sẽ dựa dẫm vào hắn mà không nở rời đi.

-Tạm thời hết tháng này đi, trong thời gian này tôi muốn em tuyệt đối nghe theo mọi lời tôi nói.

-Tôi...có được ra ngoài không?

-Với điều kiện có vệ sĩ đi theo!

-Được...được rồi! - cậu yểu xìu nói.

Ngô Thế Huân bỗng dưng muốn rút lại lời nói ban nãy khi nhìn thấy biểu cảm này của cậu. Phải chăng cho cậu đi chơi thì lúc đó cậu sẽ cao hứng đem ánh mắt long lanh nhìn hắn?

-Em có gì thắc mắc nữa không?

-Không có... à, tôi muốn một phòng rửa ảnh.

-Tôi sẽ cho người chuẩn bị!

-Cám ơn!

Hắn gật đầu, kéo ghế đứng dậy bước về phòng, cậu cũng luống cuống đi theo, ngoài hắn ra cậu chẳng biết ai ở đây khiến cậu an tâm cả.

Hai người trở về phòng ngủ lúc nãy, lúc này cậu mới thấy căn phòng rộng biết bao. Bức tường được xây bằng đá có màu nâu sậm, trần phòng được treo một cái đèn chùm thật lớn, mọi thứ đều đầy đủ như tủ sách, tivi... có cả một bộ sô pha đắt tiền được đặt cạnh cửa sổ.

Ngô Thế Huân ngồi lên giường, ngoắc tay kêu cậu lại gần. Trong đầu Lộc Hàm lúc này bấn loạn, không phải hắn ta "cầm thú" vậy chớ, cậu đang bị thương mà. Cậu gào thét trong lòng nhưng vẫn tiến lại. Ngô Thế Huân mạnh tay cởi áo choàng cậu ra ném xuống sàn, lộ ra thân hình thon gầy vẫn quấn đầy băng trắng. Lúc này Lộc Hàm cúi đầu mới chú ý trên bụng dưới của cậu có thêm một vết cắt, được may lại vô cùng khéo léo. Cậu nhớ mình đâu có bị thương nơi đó, nhưng vết cắt đó đã lên da non khiến cậu chẳng hiểu vì sao.

Ngô Thế Huân vẫn trầm mặc tháo băng vải quấn quanh người cậu, xúc cảm nhột nhạt từ sự cọ xát vô tình đó khiến tinh thần cậu rung lên.

-Quay lại!

Cậu nghe lời quay lại, cảm giác được ngón tay hắn đang di chuyển trên các vết thương, lạ là đã không còn đau nữa, cứ như mọi chuyện xảy ra hôm ấy chỉ là một giấc mơ, nếu không phải cậu lúc này đang ở đây...

-Hồi phục rất tốt! - Ngô Thế Huân hài lòng lên tiếng, kéo cậu xoay người lại, biết cậu đang nghi hoặc, hắn tốt bụng nói - Huyết thanh của tôi có tác dụng làm lành vết thương.

-Tại sao?

-Từ từ em sẽ rõ! Bây giờ đi tắm nào, em cần nghỉ ngơi thêm một lúc.

Hắn cứ thế tuột phăng chiếc quần con duy nhất trên người cậu ra rồi bế cậu vào phòng tắm. Lộc Hàm đỏ mặt né tránh ánh mắt hắn, lần đầu tiên cậu lõa thể trước mặt người khác, mắc cỡ chết được.

Ngô Thế Huân thả cậu vào bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm. Cậu chỉ chừa mỗi cái đầu lên mặt nước, mặt vẫn còn ửng đỏ vì ngại ngùng. Ngô Thế Huân vẫn dõi mắt nhìn cậu, đáy mắt lóe qua chút ý cười rực rỡ. Hắn từ tốn cởi quần áo, mỗi một món đồ rơi xuống là ánh mắt Lộc Hàm nhìn hắn càng thêm nóng cháy, hắn hiểu ánh mắt cậu chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp, cho đến khi thân thể hoàn mỹ của hắn hoàn toàn bại lộ trong không khí, Lộc Hàm như hít vào heroin mà hưng phấn vô cùng.

Thân hình Ngô Thế Huân đẹp đến từng centimet, rắn rỏi, săn chắc với từng khối cơ hoàn hảo. Cậu nhìn vào vật tượng trưng cho đàn ông ở giữa hai chân hắn, bỗng cảm thấy tủi thân cực kỳ, lúc này nó chỉ đang ngủ say mà đã lớn như thế, không biết lúc cương lên sẽ to thành cái dạng gì, nghĩ tới lúc thứ đó của hắn xuyên qua thân thể cậu, cậu bỗng thấy cúc hoa căng thẳng, cậu sẽ còn sống sao?

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Ngô Thế Huân nhàn nhạt nói:

-Tôi sẽ không làm gì em cho đến khi em được chuẩn bị tốt!

Cậu đỏ mặt cúi đầu, cậu có thể cho đây là một lời quan tâm không? Ngô Thế Huân mặc kệ cậu nhìn ngắm cơ thể mình, bản thân tự tắm vòi sen sạch sẽ rồi mới bước vào bồn tắm cùng cậu, bắt đầu khám phá cơ thể cậu...

Mê Hoặc (Hunhan)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ