Chương 15: Thiên thần nhỏ 😇

267 10 0
                                    

Sự tồn tại của người sói ở thế giới này vẫn còn là một điều bí mật nên Ngô Thế Huân sẽ không dại gì mang hình dáng sói mang cậu trở về lâu đài. Tạm thời chỉ có thể ủy khuất cậu phải ở cùng hắn tại nơi hoang dã một thời gian, chờ hắn có thể biến lại thành người.

Ngô Thế Huân cõng cậu trên lưng, trốn vào những nơi khuất ít người mà đi, hắn mang cậu vào rừng - nơi mà khi ở dạng thú hắn không phải lo lắng bị phát hiện. Ngô Thế Huân tìm được một hang động khô ráo nằm sâu bên trong rừng, nơi này là nơi hắn phát hiện được khi hắn lẫn trốn cùng mẹ và Ros trước sự ám sát của mụ Lina Midovan - mẹ ruột của Ary. Ros sẽ tìm được hắn ở đây sau vài ngày tới.

Hắn nhẹ nhàng thả cậu vào đống rơm bên trong hang động. Nơi này khá gần nguồn nước nên cũng dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm thức ăn và nước uống hay tắm rửa mỗi ngày.

Nhìn quầng mắt thâm đen của cậu, hắn thấy lòng nhói lên. Từ lúc ở bên cạnh hắn, cậu vẫn thường không được nghỉ ngơi trọn vẹn, thường cứ phải lao lực quá độ trước dục vọng to lớn của hắn mà ngất xỉu liên tục. Nhớ lại trước đến giờ, hắn chưa bồi cậu đi chơi lần nào, chỉ toàn phái thủ hạ đi cùng cậu. Hôm nào phải bồi cậu đi chơi một bữa mới được...

Ngô Thế Huân nằm xuống cạnh cậu, sự ấm áp tỏa ra từ hắn khiến cậu vô thức rút vào, vùi đầu vào bộ lông lắm bẩn của hắn cứ thể mà ngủ. Ngô Thế Huân cũng chẳng còn đủ sức để ý có bẩn hay không, vết thương do đạn bắn rút hết sức lực của hắn khiến hắn cũng lâm vào mê man...

Khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, Lộc Hàm đã không còn bên cạnh. Vết thương trên người hắn đã được cậu dùng chăn băng lại cẩn thận. Từng vết máu khô rợn người trên lông hắn cũng được tẩy sạch sẽ. Hắn nâng thân hình to lớn đi ra ngoài cửa động, mùi vị cậu vẫn còn thoảng trong không khí giúp hắn dễ dàng tìm thấy cậu. Ngô Thế Huân lần theo hương cậu, tiến ra bờ sông.

Lộc Hàm đang ngâm mình trong nước, thân thể trắng nõn lộ ra không sót chỗ nào khiến hắn muốn nuốt luôn cậu vào bụng. Lộc Hàm vẫn chuyên tâm tắm rửa, không biết mình đang bị đôi mắt sói kia thị gian. Ngô Thế Huân yên tĩnh ngồi trên bờ đợi cậu, nhìn cậu như thế, thời gian ở đây cũng không tệ lắm.

Lộc Hàm tắm rửa xong, quay lại đi lên bờ thì thấy Ngô Thế Huân đã ngồi đó từ lúc nào, đôi mắt xanh chăm chú nhìn hạ thân cậu. Lộc Hàm xấu hổ che đi hạ thân lỏa lồ, trừng mắt nhìn hắn hét lên:

-Anh... thật xấu!

Ngô Thế Huân nheo mắt lại, miệng sói như nhếch lên thành một nụ cười:

-Ở đây cũng có thể coi phim hành động 18+ nhỉ? Như thế nào nhỉ, anh thật có xúc động muốn quay một bộ phim "nhân - thú" kích tình nơi hoang dã.

-Ách... đừng nói nữa mà... - cậu túm lấy bộ quần áo được làm tạm từ chiếc chăn duy nhất Ngô Thế Huân mang theo, xấu hổ mặc vào rồi đi đến trước mặt hắn: - anh ổn chứ? Vẫn không thể biến thành người?

-Tạm thời chưa được! Chúng ta phải ở đây một thời gian nữa, xin lỗi em!

-Không sao mà, nơi này cũng rất tốt, không khí lại trong lành. Anh ráng dưỡng thương cho mau lành, em sẽ luôn ở bên anh!

-Cảm ơn em! - hắn cụng đầu sói lên trán cậu, triều mến cọ cọ.

Lộc Hàm cười, rủ hắn đi tìm thức ăn với cậu. Cậu bắt được vài con cá, muốn hắn dẫn cậu đi kiếm vài loại trái cây ăn được, để sẵn trong động từ từ ăn.

Ba ngày sau đó Ros tìm đến, mang theo một đống thức ăn và nhu hóa phẩm cần thiết, bổ sung kịp thời nguồn thức ăn đã chán ngắt mà cậu và Ngô Thế Huân mỗi ngày đều ăn. Bác sĩ Simson cũng theo đến cùng, ông khám cho Ngô Thế Huân xong thì nhíu chặt mày, nhìn hắn trách móc:

-Thật tệ! Cơ thể cháu bây giờ đang vô cùng xấu, nếu không có vắc xin đặc trị thì rất lâu mới biến trở lại được. Với lại trong cơ thể cháu tồn tại một tế bào độc hại đang ăn mòn dần sức đề kháng, ta phải trở về phòng thí nghiệm ngay lập tức, cháu tiêm cái này cầm cự, ba ngày sau ta sẽ trở lại...

-Nghiêm trọng vậy sao? - Lộc Hàm lo lắng nhìn hắn.

-Không sao đâu em!

-Chủ nhân, tôi muốn ở lại đây chăm sóc ngài! - Ros lo lắng nói. Ngô Thế Huân không cho ông ở lại.

-Ông phải trở về, bên trong gia tộc đang rất loạn, ta cần ông thay mặt ta giải quyết tình hình. Ta sẽ chỉ đạo bằng điện thoại, báo cáo lại mọi hành động của gia tộc và nhà Midovan cho ta mọi lúc, ta sẽ khiến bọn họ hối hận vì dám hãm hại mẹ ta cùng Lộc Hàm.

-Huân... - cậu vuốt ve lưng hắn an ủi.

-Vậy... chủ nhân giao lại cho cậu nhé, Lộc Hàm! Cần gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến!

-Tôi biết rồi, ông yên tâm!

Tiễn Ros và bác sĩ Simson ra về nhưng lòng cậu vẫn nặng nề bởi tình trạng của Ngô Thế Huân. Hắn sẽ không sao chứ? Có nguy hiểm tính mạng hay không?

- Hàm, lại đây! - hắn gọi cậu, biết cậu lại suy nghĩ lung tung nên kéo cậu vào chuyện khác.

-A... em vào ngay.

Cậu trở vào trong động, thấy Ngô Thế Huân đang dùng vuốt moi ra một hộp xúc xích vị bò mới được Ros đem đến cùng một ít rau củ quả để trên mặt đất.

-Anh muốn làm gì?

-Anh muốn ăn thức ăn em nấu, may mắn Ros có đem bếp ga cùng xoang chảo. Em nấu món gì đó cho anh ăn đi!

-Muốn ăn thật à? Đợi em một chút, em làm ngay đây!

Cậu vội vàng chuẩn bị nguyên liệu rồi nhanh chóng xào nấu, mùi thức ăn thơm phức bay khắp hang động khiến Ngô Thế Huân thỏa mãn trong lòng - cậu mới chân chính là "nhà" của hắn, nơi hắn có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi, cô đơn.

-Xong đây! Ăn được rồi! - cậu mang ra một món xào, một món rán bày ra trước mặt hắn. Thấy hắn vẫn đực mặt ra bên cạnh cậu mới xấu hổ nhớ ra hắn không có tay: - Em xin lỗi... em giúp anh ăn...

Cậu nhanh chóng lấy một chiếc muỗng, xúc thức ăn lên rồi đưa đến bên miệng hắn, hắn híp mắt há miệng ra ăn, sung sướng hưởng thụ cảm giác được vợ chăm sóc. Hai người anh một muỗng, em một muỗng nhanh chóng xử lí hết thức ăn. Ngô Thế Huân thỏa mãn hướng cậu liếm một cái rồi đi lên giường đệm mới được đem đến nằm xuống, chờ cậu tiến vào cùng nhau ngủ.

Sáng hôm sau, cảm giác buồn nôn kéo đến khiến Lộc Hàm thức dậy, cậu đổ ập bên giường nôn lấy nôn để mà không ra được gì, sự khó chịu khiến cả cơ thể cậu như mất đi khả năng tư duy, yếu ớt ngã lại trên giường. Ngô Thế Huân nhìn cậu, thân hình to lớn run lên kích động:

-Huân... anh làm sao vậy? - cậu khó hiểu hỏi hắn.

- Lộc Hàm... chúng ta có rồi! Chúng ta sắp làm bố mẹ rồi... - hắn cao hứng chống bốn chân đè cậu dưới thân, không kiềm chế được cảm xúc liếm mặt cậu.

-Có... có em bé? - cậu sửng sốt sờ bụng mình.

-Đúng vậy, em có vui không? Ha ha ha...

Đôi mắt cậu bỗng dịu dàng như nước nhìn hắn, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cậu không còn khó khăn để tiếp nhận những chuyện siêu nhiên kì bí, nên chuyện mình có thể mang thai cậu cũng không quá sợ hãi, thậm chí còn vui mừng vì được mang thai con của hắn.

-Huân... em rất vui...

- Lộc Hàm... - hắn xúc động gọi tên cậu, nếu có thể hắn thật muốn hôn cậu thật sâu để chứng mình niềm vui trong lòng hắn, nhưng hắn chỉ có thể chờ đợi mình trở lại thành người để diễn tả niềm cao hứng đó với cậu.

-Huân... em yêu anh!

Hắn mở to mắt nhìn cậu, niềm vui khiến lòng ngực hắn như muốn vỡ tung.

- Lộc Hàm...

Cậu mỉm cười ôm chầm lấy hắn. Có lẽ lúc đầu là cậu không còn lựa chọn khác mới ở lại bên cạnh hắn, nhưng rồi hắn tiết lộ bí mật của bản thân khiến cậu sợ hãi, nhưng cậu vẫn thật luyến tiếc - luyến tiếc sự dịu dàng hắn dành cho cậu. Cậu yêu người đàn ông này...

Chiều hôm đó, bác sĩ Simson trở lại sớm hơn dự định cùng liều vắc xin đặc trị. Hay tin cậu có thai, ông vô cùng vui mừng kiểm tra thân thể cậu và ha ha cười thật giòn:

-Thật tốt quá! Thành công rồi!

Cậu khó hiểu nhìn Ngô Thế Huân nhưng hắn chỉ ngồi đó cười ngu. Cậu đành thở dài bỏ qua...

-Huân... sờ vú em... thật ngứa...

-Hôm nay em thật dâm đãng!

-Anh không thích?

-Thích!

Ngô Thế Huân cúi đầu xuống, chiếc lưỡi mềm mại chạm lên đầu ngực cậu khiến cậu kinh hô ưỡn lên thân mình muốn hắn mút sâu hơn nữa...

Mê Hoặc (Hunhan)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ