Chương 13 "Gian Bếp đỏ mặt"

8.6K 528 23
                                    

"Em nói hôm nay mời anh đi ăn tối mà, nên giờ anh đói rồi"

Nụ cười ôn nhu thoáng xuất hiện trên khuôn mặt Nhất Bác, rồi cũng thu lại nhanh chóng. Quỳ một chân bên cạnh mép giường, nựng đôi gò má đang làm nũng của người kia hắn nói.

"Không được đâu! Đợi anh bình thường trở lại rồi em sẽ bù sau nha"

"Không muốn, anh thích được ăn ngay bây giờ"

Tay nắm lại che miệng, ho nhẹ vài cái. Nhất Bác chau mày nhìn người trước mặt siêu cấp đáng yêu. Khác xa với phóng viên Tiêu khó ở, đầy tính cầu toàn và luôn quên bản thân vì công việc. Giữa những tính cách trái ngược nhau thì hắn lại thích anh của hiện tại hơn. Suy nghĩ gì sẽ nói đó, đôi khi nũng nịu một chút cũng chẳng sao. Nhất Bác đều chấp nhận được!

"Vậy để em nấu cho anh ăn"

Tiêu Chiến vội gật đầu, tung chăn sang một bên. Thả đôi chân xuống sàn lần tìm đôi dép bông và mang vào. Đứng dậy lẹp xẹp đi trước, được đôi bước còn ngoảnh mặt lại vẫy tay hắn nói.

"Ra đây này, tủ lạnh nhà anh có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều"

"Rất nhiều thứ gì?"

"Đồ ăn đó, đa phần đã qua sơ chế hoặc nấu hết rồi chỉ cần hâm nóng thì có thể ăn được. Là mẹ anh đã làm nó"

Nhất Bác gật đầu theo sau và đóng cửa phòng một cách cẩn thận. Bước ra đã thấy Tiêu Chiến ngồi vào bàn ăn tay chống cằm mắt nhìn hướng bếp, giống như đang chờ đầu bếp trổ tài nấu nướng. Hắn khẽ cười, nhanh nhẹn xắn cao tay áo, bắt đầu mở tủ lạnh lựa nguyên liệu phù hợp.

Đảo mắt nhìn bên trong tủ một lượt. Như anh nói, tất cả đã được sơ chế và chế biến trước rồi. Cũng may là vậy, nếu để Vương thiếu trổ tài liệu bữa cơm này sẽ đi về đâu còn chưa biết.

Tiếng "cạch" nhỏ vang lên, Ánh lửa xanh ngọn đỏ xuất hiện đun nóng ít thịt trong xoong nhỏ. Trong trường hợp này câu nói "vậy để em nấu cho anh ăn" hình như sai sai. Phải đổi lại "vậy để em hâm nóng cho anh ăn" thì đúng hơn. Nhất Bác thoáng chốc nhìn lên, chợt nhận ra trong ánh mắt Tiêu Chiến rất lạ. Nhưng nhanh chóng chớp mi chỉnh lại rồi mỉm cười với hắn.

Chiếc điện thoại bất ngờ nhận được dòng tin nhắn từ số lạ hắn giật mình cũng không nghĩ nhiều, có điều gì thôi thúc nhanh tắt lửa và gọi lại. Đầu dây bên kia một giọng nói trong trẻo cất lên.

"Nhất Bác, anh còn nhớ em chứ?"

Nhất Bác đưa điện thoại ra phía trước xác nhận rõ ràng là một số di lạ bèn trả lời.

"Tôi không biết cậu là ai hết, nên chẳng có gì để nhớ"

"Giận rồi nhe, cho anh thời gian từ nay cho đến thứ 7 tuần sau đó"

Giọng nói này khá quen, hắn chắc chắn mình đã nghe rất nhiều lần nhưng bất ngờ hỏi đến nhất thời não không linh hoạt.

"Tôi rất ghét úp mở, có gì nói luôn đi"

"Anh đừng hấp tấp, thứ 7 là thứ 7 mà"

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ