Chương 17 "Bước Nhảy α"

5.8K 443 14
                                    

Ánh sáng hắt vào từ tấm kính trong, rọi thẳng vào đôi mắt kẻ còn ngáy ngủ. Nhất Bác lười mở mi đưa tay mò tìm khoảng giường bên cạnh, nhưng thu lại cảm giác lạnh tanh. Hắn giật mình mở mắt, tung chăn chạy ra gian bếp.

Mùi hương thức ăn bốc lên ngào ngạt, người con trai trong áo thun rộng vùng bụng hơi nhô cao, mặc chiếc tạp dề màu xanh dương đôi tay thành thạo khác xa với anh. Tiêu Chiến rất tệ (^^) trong việc nấu nướng, nhưng vẫn thức sớm có khi chỉ để rán cho hắn quả trứng.

Người kia nghe tiếng bước chân dồn dập rồi dừng lại cạnh bên, liền xoay lưng lại cười thật tươi.

"Anh thức rồi, em có chuẩn bị bữa sáng. Ăn rồi hãy đi làm nhe"

Thanh Di! Hiện tại rất giống chuẩn mực người vợ hiền, giỏi nội trợ. Nhưng trong mắt Nhất Bác, cảm giác này rất xa lạ... tựa như tất cả chỉ là giả tạo ...

"Uhm"

Ánh mắt hắn thờ ơ, gật đầu một cái rồi xoay lưng trở vào phòng. Đi được đôi bước chợt đứng lại, giọng không lạnh không nhạt nói.

"Cái tạp dề đó!"

"Sao ạ?"

"Đừng tự tiện dùng thứ không phải của mình"

Uhm! Nhất Bác thành người khác rồi, một người luôn yêu thương và chiều chuộng cậu trong từng lời nói nay không còn nữa. Thanh Di siết chặt cái vá trong tay, ném mạnh nó vào bồn rửa cách đó 2m tạo nên âm thanh chói tai. Khi tiếng vang vừa ngưng, nở nụ cười kỳ dị ... nhẹ nhàng trả lời.

"Vâng, em biết rồi"

Nhất Bác dứt khoát vào phòng một lát sau trở ra trong bộ âu phục nghiêm chỉnh. Tay phải cầm cặp da màu nâu gỗ, chân mang giày tây trắng. Chẳng lưu mắt một chút nào đến người trong xó bếp, cứ thế đóng cửa nhà rời đi.

Nụ cười quái gở vẫn hiện hữu trên môi ai kia, cậu cởi tạp dề và trải nó ra bàn ăn. Cầm lên cây kéo dùng bếp bắt đầu cắt ra từng mảnh nhỏ. Động tác vô cùng thong thả, trừng mắt miệng lẩm bẩm.

"Vâng!"

"Sẽ không mặc nữa đâu"

"Sẽ không mặc nữa đâu"

__________________

Thoáng cái đã hơn hai tuần rồi, mọi tin tức về Tiêu Chiến đều lặng yên như tờ. Anh như bốc hơi hoàn toàn trong thế giới này vậy. Hôm nay trước trụ sở chính tập đoàn YB một chiếc xe tải lớn đã đỗ ở đó. Có hơn 5 nhân công đang ra sức kéo một tấm biển mới thế vào tấm quảng cáo đã cũ. Liên tục hai giờ ra sức làm hì hục, mồ hôi nhễ nhại họ nhận lại một số tiền gấp ba lần ban đầu giao hẹn.

Sau một giờ nó được lắp lên, hàng loạt trang báo lớn bắt đầu đăng bài đưa tin. Nhất Bác mỉm cười, tay click chuột vào xem một trong số đó. Rất đúng như dự đoán của bản thân, mọi người ngoài kia đang nháo nhào lên. Nếu một hai người không tìm được thì để một ngàn người tìm, một triệu người tìm. Hắn còn trách mình tại sao không nghĩ ra sớm hơn.

Đột nhiên văn phòng TGĐ có người vào mà không gõ cửa. Còn đập mạnh bàn, khiến Nhất Bác giật mình nhìn lên. Thì ra là Vương Trạch, đang mang gương mặt khá giận dữ.

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ