Chương 22 "Cố Lên Sói Ơi^^"

7.3K 510 36
                                    

Con tên Vương Nhất Sang a!
Tính đến hiện tại vừa tròn 4 tuần tuổi trong bụng ba Chiến rồi, cơ mà bà tác giả fic này ác lắm, không muốn cho con chào đời cơ 😭😭. Bảo rằng Sang nhi là phiền phức, huhu có ai đòi lại công bằng giúp Sang nhi đi ạ...

___________

Có những người rất thích ngắm hoàng hôn, nhìn một mảng trời đỏ rực từ từ nhường chỗ cho màng đêm. Họ nói rằng khi ấy, mọi cảm xúc như được bão hòa. Có chút man mác buồn, có chút tiếc nuối, nhưng lại thư thái lạ thường. Tuy vậy, đối với hắn đơn giản chỉ là kết thúc một ngày tẻ nhạt, vô vị mà thôi.

Đã qua 24 giờ lâu lắm rồi, tấm biển sáng lóa ấy đã được đổi khác. Hôm nay hắn lại không về nhà, chẳng lái xe lượn lờ quanh các đường lớn hẻm nhỏ tìm người nữa. Đôi chân cứ lang thang mặc cho con mọt mang tên "cô đơn" đục khoét. Đút tay vào túi quần lâu lâu lại ngẩn ngơ nhìn dòng xe chạy "Nếu lỡ thương người ta luôn tìm ngàn lý do để ở lại, nhưng đôi khi mệt rồi chỉ cần một cái dại cũng đủ rời xa."

Hình như ông trời cũng bắt đầu ưu ái thì phải, đôi mắt hắn trong khoảnh khắc sáng rực như kẻ lang thang giữa sa mạc gặp ốc đảo. Đồng lúc cũng nhận được cuộc gọi đến, áp điện thoại lên tai nhưng ánh mắt không rời hình ảnh người con trai luôn nhớ nhung trước mắt.

"Anh tìm được địa chỉ rồi"

Hắn nở nụ cười, vô thức trả lời "Em cũng tìm được rồi, em vào đem thỏ hư về nhà đây!"

Nói xong câu liền bỏ điện thoại trở lại vào túi mặc cho Vương Huy vẫn cứ luyên thuyên bên kia " Anh còn chuyện quan trọng muốn nói, mang em dâu về nhớ phải chăm sóc cẩn thận .. em ấy có thai rồi! Này này, cái thằng nhóc này còn nghe anh nói không?"

Hắn kéo chiếc nón áo đội lên đầu, hơi gằm mặt đẩy cửa bước vào đi đến góc quán gà rán ngồi xuống. Cô sinh viên năng động nhanh như chớp đã chìa menu ra trước mặt cười rất tươi.

"Anh dùng gì ạ?"

Tuy cầm menu lên tay nhưng chẳng thèm lưu mắt đến, Nhất Bác hơi hất cằm về phía anh - người đang loay hoay niềm nở với bao kẻ khác.

"Anh muốn anh ta phục vụ"

"À, để em kêu anh ấy lại"

Cô ta chỉ vừa ngẩng mặt, tay giơ lên định gọi Tiêu Chiến. Thì từ cửa xuất hiện một đoàn khách trên dưới mười người cười nói bước vào. Anh cũng bị thu hút bởi sự náo nhiệt đó, hình như là người ở đài STVN thì phải, trong số đó có cả Tử Du.

Tiêu Chiến vẫn đứng ngơ ngác một lúc, nói đúng hơn là bất ngờ. Đến khi có một người đầu hơi hối cùng chiếc bụng tròn trịa nhưng lại mang khuôn mặt đầy phúc hậu lên tiếng gọi.

"Tổ Trưởng Tiêu, không định hỏi khách dùng gì à?"

"... Dạ? Sao mọi người lại đến đây"

Tiêu Chiến vội đặt vài cái menu lên bàn, liền nhanh chóng đứng ra xa vài mét bởi chẳng còn lớp ngụy trang nào nữa. Trơ trọi khiến anh lo sợ, ánh mắt như muốn lẫn tránh.

Những biểu hiện đó đều được thu vào mắt hai người, Nhất Bác vẫy tay nói nhỏ với cô sinh viên.

"Em lại phục vụ bàn đó, đổi anh ấy lại đây được không?"

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ