Chương 6 "Được! 30 Ngày"

9.7K 665 37
                                    

Tròng mắt Tiêu Chiến đảo liên tục, anh không hiểu và không hề nghĩ đến cậu hàng xóm là hắn, người tặng hoa mỗi ngày cũng là hắn. Còn chuyện nực cười gì đang diễn ra đây?

"Buông tay ra" đợi Nhất Bác thôi ngay cái trò ôm ấp như người tình lâu ngày mới gặp lại anh nói tiếp

"Tại sao cậu biết tôi ở đây? Còn hoa? Còn cả dọn đến ngay bên cạnh?"

"Bởi vì tôi thích anh ..."

Có chút không ổn lắm tên này rõ ràng là kẻ bám đuôi. Anh dúi bó hoa vào tay hắn xoay lưng định đóng cửa lại thì nghe câu

"bởi vì đêm giao thừa tôi lỡ đánh dấu ..."

Quả tim treo lơ lửng, Tiêu Chiến giật mình kéo tay hắn vào nhà và đóng sầm cửa lại. Gương mặt tức giận ép Nhất Bác vào vách tường gằn từng chữ.

"Tôi đã bảo cậu không cần bận tâm chuyện hôm ấy và đừng nhớ gì về tôi rồi!"

Con thỏ này cũng thật đanh đá nhưng mà hắn thích, nếu dễ dàng cưa đỗ như bao O khác làm sao lọt vào mắt xanh Vương thiếu gia được chứ? Lời nói trên không chút trọng lượng, Nhất Bác nhếch miệng cười tay đỡ eo ngã người anh ra phía sau. Dùng ánh mắt trêu đùa cất lời.


"Tôi đã lỡ bận tâm rồi, nghe nói anh làm ở đài truyền hình đúng không?"

Cậu ta có ý gì?

"Nhưng mà ... nơi đó hình như không tuyển phóng viên O?"

"Rồi ... rồi sao?"

Trong đôi ngươi gương mặt Nhất Bác càng lúc càng gần, hai chóp mũi chỉ cách nhau khoảng 5mm thôi. Anh cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh thay vào đó là sự lo lắng bủa vây, hắn đang nắm thóp và dùng nó để uy hiếp cuộc sống vốn dĩ bình yên này.

"Tôi sẽ giữ bí mật giúp anh"

"Thật?"

"Tất nhiên, nhưng tôi có điều kiện?"

"..." mọi vật trong căn hộ đều im lặng, anh đảo mắt sang hướng khác đợi hắn nói tiếp.

"Cho tôi 30 ngày theo đuổi anh, nếu sau 30 ngày không thể làm anh rung động tôi sẽ từ bỏ. Mang theo bí mật kia mà rời đi"

Anh nhìn bó arum trên tay Nhất Bác, cảm giác mỗi ngày được tặng hoa thật sự không tồi. Đâu đó phía sau lưng còn có người dõi theo, nhưng anh chưa kịp thích ứng chuyện mình là O và cả việc bị A này đánh dấu nữa. Hắn như sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua khiến mặt hồ yên ả lăn tăn gợn sóng.

Nhất Bác biết muốn bước chân vào thế giới của anh không phải chuyện một sớm một chiều
"Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.

Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ gấp ngàn lần"**

Khi đối diện với Tiêu Chiến như thế này, chợt phát hiện ra những cảm xúc đó hoàn toàn đều xuất phát từ tận đáy lòng. Hắn muốn anh cho hắn cơ hội đành dùng đến biện pháp uy hiếp thôi. Biết đâu sau 30 ngày mọi chuyện sẽ khác?

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ