Chương 16 "Bước Nhảy α"

6.5K 451 26
                                    

Gần 3 giờ sáng, sương đêm phủ khắp nơi. Nhất Bác cứ đứng thẫn thờ ở ban công nhà Tiêu Chiến đến tận bây giờ. Có lẽ ông trời đang khiển trách vì quá khứ đào hoa mà thôi. Hơn một tuần qua, mỗi đêm họ đều ngủ cùng nhau, nên hiện tại vắng anh hắn không tài nào chợp mắt được.

Còn Tiêu Chiến tuy đã an ổn nằm trong căn phòng nhỏ ngày xưa, nhưng chẳng khá hơn là mấy. Tay vẫn ôm khư khư hộp nhựa, cho dù người khác có gỡ thế nào cũng không được. Đôi mắt vì khóc nên đã sưng lên đôi chút, cầm điện thoại đếm cuộc gọi nhỡ. Chẳng mấy chốc, men say dẫn anh vào giấc mộng.

______________

Đã hơn 15 tiếng đồng hồ không liên lạc được. Nên vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau hắn đã lái xe đến đài truyền hình thăm dò tin tức. Hỏi ra mới biết Tiêu Chiến đã xin nghỉ phép dài hạn, còn khi nào đi làm lại vẫn không ai rõ. Với lý do bị bệnh thì cũng dễ dàng được chấp thuận, nhớ hôm trước mọi người trong đài còn thấy anh ngất trong lúc làm việc nữa cơ mà. Đúng lúc, mọi bằng chứng đều hợp tình hợp lí.

Tối hôm đó, Nhất Bác trở về nhà và đứng thật lâu trước hai cánh cửa. Cứ thế qua 15 phút lại quay đi, vì kẻ trong đó không còn là anh. Vẫn là một O xinh đẹp, vẫn là người hắn từng yêu ... yêu rất sâu đậm. Nhưng hiện tại không phải nữa rồi.

Nơi Nhất Bác đến, có tiếng nhạc chói tai, có những cô gái chàng trai ăn mặc cũng chói mắt. Hắn đưa mắt nhìn theo, cười nửa miệng vẫy tay gọi một người lại ngồi cùng. Vâng! Cô gái kia cũng không chối từ, nhìn qua cũng biết là Vương thiếu đây mà. Hơn một tháng trước Nhất Bác từng là khách hàng "đặc biệt" nơi đây.

Hai từ "đặc biệt" là vì đêm nào cũng đến, vì khi ra về đều mang thêm một người cùng rời đi. Hôm nay được hắn để mắt, có khi lại được boa bộn tiền cho xem.

Cô gái được gọi đến hình như là B, tóc buộc cao mi thanh mục tú nhưng trang điểm có phần hơi quá tay. Trên thân mặc đầm body có đường xẻ táo bạo, chỉ cần ngồi chéo chân toàn bộ phần đùi trắng nõn đều lộ ra. Cô ta trong dạ nghĩ sắp với được miếng thịt ngon, bèn không chút liêm sỉ thả người định ngã vào lòng hắn.

Nhất Bác hừ lạnh ngao ngán, dùng ngón trỏ chống lấy thái dương người kia đẩy ra khỏi lồng ngực mình. Hất cầm về phía chai rượu trên bàn vẫn chưa bật nắp, thờ ơ nói.

"Rót rượu là đủ rồi"

Hắn hiện tại mệt mỏi, đặc biệt không có tư vị gì đâu. Còn cô gái tuy hơi khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn vâng vâng dạ dạ làm theo. Xem như cô xui xẻo đi, thả dây dài không câu được cá lớn.

Nhất Bác uống bao nhiêu ly rồi nhỉ? Hắn cũng không biết nữa. Chỉ tội thằng bạn là Trác Thành nhận được cuộc gọi từ hắn liền hấp tấp chạy đến để chống cằm trố mắt nhìn hắn say khướt, miệng bắt đầu lào bào.

"Nè, uống nhiều vậy có chết tao cũng không hốt xác mày về đâu nhé."

"Có muốn uống không?" Hắn cầm ly rượu được cô gái trẻ kia rót đưa về phía cậu, nhướng mày mời.

"Không cần, mai tao vẫn muốn đi làm"

Hắn rút về, tự mình dùng nó. Miệng cười cười nói.

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ