Chương 15 "Thỏ Lại Khóc Nhè Rồi"

7.2K 488 10
                                    

Trên đời này có nhiều chuyện không thể ngờ trước, giống như một ngày vui như hôm nay lại buồn đến nao lòng. Tiêu Chiến sẽ trốn tránh đến bao giờ?

1 phút

2 phút

3 phút

Hay .... mãi mãi đây. Nhưng lý do bản thân phải lén lút nghe trộm anh còn chẳng rõ, chỉ biết người về không phải Nhất Bác mà thôi.

Nhìn cậu ta nắm nắm kéo kéo tay hắn nơi lồng ngực lại âm ỉ đau, còn khó chịu hơn lúc anh bắt gặp Hà Minh gian tình cùng người khác. Cứ mỗi giây trôi qua, cơn uất ức trong lòng lại dâng lên một phần, tạo thành tiếng tức tưởi phát ra bên ngoài. Âm thanh khá nhỏ, nhưng  cánh tủ hơi rung lên, với sự tinh ý của mình nên Nhất Bác đoán chắc có vật động bên trong. Bèn dứt khoát rũ tay Thanh Di, bước đến mở ra xem thử.

Hình ảnh anh ngồi bó gối trong góc tủ chật hẹp, đôi mi đã đỏ hoe. Bất ngờ bị phát hiện còn nhanh chóng dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt vương trên má. Hắn chỉ muốn dang đôi tay ôm chầm lấy người thương nhỏ bé, giải thích rằng " tất cả chỉ là hiểu lầm, xin hãy tin và nghe một mình em nói thôi"

Nhưng ngay lúc này anh nhanh nhẹn hơn Nhất Bác gấp mấy lần, ngẩng mặt nở nụ cười đầy vẻ đáng thương và đáng hận. Đặt một chân xuống, dứt khoát đứng dậy. Diện đại một lý do vì sao xuất hiện ở đây.

"Chiến, nghe em nói ..."

" .. lúc nãy, lúc nãy anh sang nhà em báo tin... mà cũng không phải báo tin nữa .. anh qua đây lấy hộp nhựa. À.... Đúng rồi lấy hộp nhựa đựng thức ăn."

Anh hướng vào gian bếp, lấy tạm một hộp nhựa nhà hắn. Biểu hiện bên ngoài rất ổn, nhưng nói năng lộn xộn, lắm khi bước chân còn đá vào nhau.

Nhất Bác đưa mắt nhìn theo bóng lưng ấy, anh không cho hắn cơ hội. Một chút cũng không muốn nghe giải thích sao?

Đến khi anh hướng ra cửa muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt thì Thanh Di níu chặt lấy cánh tay phải. Mỉm cười chào hỏi, rồi lên tiếng.

"Nhưng tại sao anh phải trốn"

"Vì người về không phải Nhất Bác nên sợ kẻ trộm và trốn thôi ... tôi nhát gan lắm"

Cũng đúng! Nếu bản tính phóng viên kia được anh vận dụng tốt vào chuyện tình cảm thì có lẽ không im lặng và chấp nhận trốn tránh như bây giờ.

Cái nắm tay đó không đơn giản để hỏi thăm đơn thuần, mà muốn đứng gần hơn để xác nhận giới tính, khi ngửi được ttt A thoang thoảng trên gáy người kia. Thanh Di lơ đãng buông tay cúi đầu nói.

"Xin lỗi đã làm anh sợ rồi"

"Không, tôi phải xin lỗi vì đã lỡ nghe hết câu chuyện của hai người"

"Anh không làm gì phải xin lỗi cả, nghe em nói"

"Tôi xin phép về trước, làm phiền hai người rồi"

Nhất Bác mở lời che ngang cuộc thoại hai người, chân tiến lại gần đẩy nhẹ cậu sang một bên. Nhưng nói về cứng đầu chắc chắn không ai bằng anh, khi hắn nhấc chân lại đây Tiêu Chiến đã mở cửa chạy ra ngoài.

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ