Chương 20 "Hạ màn"

6.4K 504 27
                                    

"Anh nói vậy có ý gì?"

Khi câu hỏi vừa dứt một ít mì nữa được nuốt xuống, Nhất Bác nhìn vào yết hầu đang di chuyển của người kia hơi nhướng mày, dựa lưng ra thành ghế trả lời.

"Anh chỉ định làm một bài test nhỏ thôi, cùng nhau thực hiện nha"

"Đừng làm em sợ, nãy giờ anh nói gì em không hiểu gì cả?"

"Anh nào dám làm em sợ" Nhất Bác đứng dậy tiến lại cạnh bên, vuốt sướt tóc mái Thanh Di ra sau. Động tác nhẹ nhàng tựa như tình nhân đang âu yếm nhau vậy thôi. Cúi đầu hôn lên vầng trán đó lướt môi qua tai thầm thì."Anh hi vọng kết quả đừng như mong đợi, nếu đúng như thế chỉ càng làm anh thêm hận em"

Cử chỉ của hắn thật ân cần, nhưng lời nói lạnh tựa lưỡi dao băng nhẹ nhàng đục khoét, khiến cậu chỉ muốn co chân chạy trốn.

"Em mệt rồi, muốn được nghỉ sớm"

"Anh chưa làm gì em mà, chẳng phải thường ngày em thích anh gần gũi em như thế sao... hả?"

Dùng sức lực một tay giữ chặt bả vai, làm cậu muốn đứng dậy cũng khó huống chi bỏ trốn. Tay còn lại chầm chậm vươn tới vùng bụng đang nhô cao. Đôi mắt Thanh Di mở to, nếu hắn chạm vào thì lời nói dối kia sẽ bị vạch trần mất. Cậu chỉ muốn dùng nó để làm hắn yêu mình một lần nữa, dùng nó để níu chân một người muốn đi. Đợi đến lúc hắn thay đổi tâm ý sẽ thú nhận mọi chuyện nhưng không phải bây giờ. Thời cơ chưa đủ cho câu xin lỗi, cậu dùng bàn tay run rẩy chộp lấy bàn tay hắn. Nuốt xuống ngụm khí lạnh lắp bắp viện cớ.

"Em ... mệt thật mà ... em chưa "muốn""

""Muốn?" Em nghĩ đi đâu vậy? Anh định chạm vào con chúng ta một chút thôi mà"

Nhìn vẻ mặt tái xanh, Nhất Bác đành thu tay về và cũng đoán được chín phần câu chuyện. Nếu đã cố chấp muốn chơi tiếp thì hắn sẽ đùa với cậu một lúc.

"À, bây giờ thì bắt đầu bài test thôi nào. Em cũng đừng căng thẳng quá "đứa trẻ" cũng lo lắng theo thì không hay lắm."

Nhất Bác xoay lưng kéo ghế gần đó lại, đặt đối diện cậu khoảng cách không quá nửa mét rồi ngồi xuống. Giơ ngón tay quấn băng trắng ra phía trước, từ từ gỡ lớp băng đó xuống. Máu tươi trên vết cắt nhỏ còn chưa đông lại, hất cằm sang tô mì trên bàn nói.

"Em đoán ra chưa?"

Cậu ngẩng mặt nhìn lên, bờ môi khẽ run nhưng vẫn cố cười gượng.

"Đoán ra gì chứ, anh đùa nãy giờ không vui gì hết"

Hắn cười cười gật đầu, quấn lớp băng lại. Đứng dậy di chuyển xung quanh cậu một vòng, vừa đi vừa phóng ttt A ngào ngạt khắp gian bếp. Chúng hùa nhau bao lấy thân thể O thanh mảnh, bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau. Chỉ sau mười phút mặt mũi Thanh Di đỏ au, ngã đầu ra thành ghế, hơi thở hổn hển thập phần khó chịu.

Lúc này Nhất Bác bật cười thành tiếng, vỗ tay vài cái. Bóp mạnh lấy khớp hàm cậu mà nói.

"Em đang lên cơn phát tình sao?"

"..."

"Nhưng theo anh biết, O trong thời kỳ mang thai sẽ không lên cơn phát tình. Cho dù nó là cưỡng chế"

(BJYX|ABO|H) MỘT ĐÊM SAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ