"Akai-san, Akai-san.", Shiho vừa thả bộ đến cổng đã nghe thấy tiếng gọi vọng tới từ nhà bên cạnh. Đó là Hayami Otto, một người phụ nữ có vẻ trạc tuổi cô, sống một mình với những chú mèo. Theo phép lịch sự, cô gật đầu chào người hàng xóm không-thân-thiết-mấy.
"Cô có thể quản giáo bọn trẻ nhà mình nghiêm khắc hơn được không vậy?", người phụ nữ chồm người qua ô cửa sổ sát vách rào, chỉ về phía tầng trên ngôi nhà. Nơi đó loang lổ những vệt sơn màu, trông như được bắn ra từ một khẩu súng. Shiho tròn mắt, suýt thì đánh rơi cả túi đồ ăn trên tay. Cô chỉ vừa ra siêu thị ba mươi lăm phút!
"Tôi còn nghe tiếng đánh nhau nữa", người phụ nữ tiếp tục, "Và hình như đứa-nhỏ-mới-đến làm Higoshi-kun khóc khá lâu đấy."
Khoé miệng Shiho co giật, mãi lắm mới nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Tôi biết rồi, thật xin lỗi Otto-san. Chiều nay tôi sẽ cho người đến sơn lại chỗ tường kia..."
"Ôi không, tôi không có ý đó.", Hayami Otto xua tay, "Chỉ là nhắc cô để ý bọn trẻ. Đặc biệt là...", người phụ nữ thấp giọng , nét mặt vô cùng nghiêm trọng: "Đứa-bé-đó."
Đứa-bé-đó.
Shiho cảm thấy đau đầu. Cô đương nhiên biết người hàng xóm đang nhắc đến ai.
"Tôi biết, chấp nhận chuyện như vậy thật cũng chẳng dễ dàng gì. Có ai mà muốn nuôi con-rơi-của-chồng-mình đâu chứ!"
"Otto-san", Shiho lập tức cắt lời. Cô không muốn nghe tới chủ đề này nữa. "Tôi chắc chắn sẽ lưu ý bọn trẻ. Cảm ơn cô."
Dứt lời, Shiho lập tức quay lưng vào nhà, nhưng người hàng xóm đã kịp trông thấy năm ngón tay run run siết chặt trên túi siêu thị. Tỏ ra thông cảm, người phụ nữ thở dài, lắc đầu đóng cửa sổ.
——
Cạch.
Ổ khoá vừa bật mở, Shiho liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của con gái tám tháng tuổi lọt vào màn nhĩ. Chồng cô từng nói, Hime Akai xinh đẹp đáng yêu hệt chiếc chuông gió, khóc hay cười đều làm mọi người vui vẻ.
"Chiếc chuông gió" ấy đang nằm gọn lỏn trong lòng một cậu bé gầy gầy chừng bảy, tám tuổi, tóc đen hơi gợn sóng, khoé mắt xếch ngược di truyền rất đặc trưng của cả họ Akai. Nghe tiếng mở cửa, cậu ngẩng lên, ánh mắt chạm phải cái nhìn nghiêm khắc của Shiho, khoé môi liền cong lên đầy nịnh nọt.
Shiho thở dài.
Đây chính là con riêng của chồng trong lời người hàng xóm nhắc tới.
"Mẹ", Higoshi hớt hải từ dưới bếp chạy ra, trên người là chiếc tạp dề hoạ tiết robot, mẫu mới nhất mà bố mua cho cậu bé vào tháng trước, "Với 550ml nước thì 1 muỗng bột nêm và bao nhiêu thìa muối? Ý con là sườn hầm rau củ."
"1/3 muỗng cafe", cậu bé ngồi trên sofa đáp lại lạnh tanh, tay vẫn chậm rãi lật từng trang báo an ninh, "Nhớ là sau hai mươi phút mới thêm rau củ vào."
"Vâng.", Higoshi rón rén nhìn Shiho, sau đó chạy biến vào bếp, một bên mắt bầm tím khiến khuôn mặt nửa gấu trúc của cậu bé khá buồn cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ShuuShi] Những câu chuyện chưa kể
FanfictionĐây là những oneshot ngắn có liên quan đến Sherry, Rye, Gin.